
và vì trong mắt
anh ánh lên cái gì xa lạ. Anh nói vài chuyện khác, hỏi tôi có người yêu mới
chưa, câu hỏi không mang tính châm chọc nào cả, nhưng không hiểu sao, tôi trả
lời lơ đãng:
- Sắp anh ạ!
Câu chuyện rơi bỗng một lúc.
Một thoáng khi anh gọi nhân viên quán lấy thêm hai cốc nước lọc, tôi chăm chú
nhìn anh, tim đập rất nhanh, Bảo vẫn gây quá nhiều cảm xúc với tôi, nét mặt ấy,
những cử chỉ ấy, cách cười ấy, mùi nước hoa ấy. Có lẽ còn yêu thì đừng nên chia
tay, câu đấy tôi nghe ở đâu đó. Nhưng tôi không thể nói ra cho Bảo. Khi anh
quay mặt lại phía tôi, tôi nói bâng quơ:
- Anh này, gần đây không hiểu
sao hay có người để trà sữa thạch cỏ ở cổng nhà em vào buổi đêm, mỗi sáng em
dậy đều thấy…
Tôi chờ đợi Bảo nói gì đó,
tôi chỉ cần anh nói…Nhưng không có gì xảy ra, nét mặt anh không thờ ơ cũng
không xúc động, mà là thản nhiên. Chút sau anh buông nhẹ: “Uhm, vậy sao. Hồi
xưa em rất thích uống thứ trà sữa ấy.” Câu nói cũng nửa chừng, không công nhận,
cũng chẳng phủ nhận, hay có lẽ vì tôi đã không đưa ra một câu hỏi? Không biết
nữa. Tôi cảm thấy thất vọng đôi chút, hoặc hơn đôi chút. Tôi nhìn ra cửa
sổ…Ngoài phố bắt đầu có nắng, sắp hết đông rồi…Chợt nhớ một câu hát của Trịnh…
“Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…”
Tôi muốn hỏi trực tiếp anh,
nhưng tôi lại không thể, có lẽ rất lâu sau tôi sẽ phải nghĩ lại ngày hôm nay,
ngày tôi đã không làm hết sức… Người ta sẽ luôn tiếc nuối một việc, nếu khi làm
việc đó người ta đã không cố gắng hết khả năng, trong tình yêu lại càng như
thế.
Cuộc sống
Đường vắng, thưa thớt vẫn có
xe chạy qua nhưng êm ả, có lẽ vì Nguyễn Khuyến là một phố khuất và yên tĩnh.
Cũng là lý do tôi thích ngồi đây. Đông đã thực sự hết, cái lạnh đã trôi qua,
mùa mới đến mang theo nhiều điều mới, chỉ tôi vẫn ngồi đây vào vài tối cố định trong
tuần. Có những nơi gắn với một quãng thời gian đáng giá, thì người ta sẽ không
muốn rời nó, dù mọi thứ xung quanh có thay đổi đến đâu. Tính đến bây giờ là tôi
chia tay Lam được sáu tháng, công việc vẫn ổn, cuộc sống vẫn bình thường… Sau
thời gian sau khi tôi gặp Lam lần cuối ở MmMix, tôi vẫn chú ý đến cô và cuộc
sống của cô một cách lặng lẽ. Tình yêu đọng lại sâu thẳm, một người con trai
khi đã yêu thật sự thì rất khó thay đổi. Emi tiếp cận tôi một cách rõ rệt, đôi
khi tôi để ý đến cô, giữa khối lượng công việc tràn ngập của phòng kinh doanh,
tôi gần như không có lúc nào để thở suốt thời gian công sở, Emi hay mang đồ ăn
cho tôi vào buổi trưa, trò chuyện, thi thoảng tặng tôi vài đĩa nhạc hoặc sách
best-seller… Tôi không từ chối, cũng không tiếp nhận, tôi để cô làm một số
việc, và không để cô làm một số việc.
Tính cách của tôi không thật
sự rõ ràng, đó chính là điểm khiến Lam rời tôi, có lẽ thế. Nhưng tôi không mu
thay đổi nó, hoặc không thể thay đổi nó. Dù sao cũng không có ý nghĩa gì to
lớn, bởi chúng tôi đã thực sự chia tay. Giờ tôi không kỳ vọng quay lại với Lam,
tôi chỉ muốn cô có một cuộc sống tốt, và về phần mình cũng vậy. Nếu là định
mệnh, thì tự chúng tôi sẽ quay lại với nhau. Tôi đã làm những thứ tôi có thể,
và không mong đợi gì hơn. Tôi cũng nói với Emi rằng tôi không thể trở thành bạn
trai của cô, vì không yêu và quan tâm đến cô. Khi nói điều ấy, tôi hơi ngạc
nhiên về mình, ít khi tôi chịu không có ai bên cạnh, nhưng tốt thôi, như thế
nghĩa là tôi đã lớn hơn, và biết cách để sống hợp với những gì cần có. Với Lam
thì là tình yêu, nhưng yêu thôi là chưa đủ, với Emi thì đủ tất cả chỉ thiếu
tình yêu. Thế đấy, mọi thứ đôi khi vẫn kỳ quặc vậy.
Ở một góc của MmMix Café, Lam
ngồi khuấy khuấy cốc chanh tuyết, vẫn cứ là nơi này, dù người ngồi phía trước
cô không còn là Bảo, thì đôi khi người ta vẫn đi tìm tình yêu mới trong những
tiềm thức cũ. Cô muốn có lại chính mình trước khi tìm đến điều gì đó khác…
Café Tửu quán, Emi ngồi ở một
bàn sát tường, cô nhìn thấy Bảo. Anh ngồi với vài người bạn. Có lẽ anh không
nhìn thấy cô, tính Bảo ít khi quan tâm đến những thứ xung quanh mình, bao giờ
cũng vậy, anh ở trước mắt Emi, nhưng cô không bao giờ với được, người ta sẽ còn
chạy đuổi một thứ chừng nào người ta còn chưa với được. Emi cũng thế…
Vẫn là Nguyễn Khuyến, khuya
dần. Hôm nay có gió mùa Đông Bắc, không khí lại se sắt. Quán như một điểm dừng
chân của những cơn gió, mỗi cơn gió đều khác, nhưng hay gặp nhau ở đây… Vài
sinh viên Kiến Trúc lên quán, chơi đàn ngẫu hứng, họ uống, họ đánh guitar, họ
cười…Tôi thấy lòng bình yên, thực ra người ta cứ sống tốt và tất cả trong cuộc
sống vẫn có vị trí sẵn của nó… Tôi muốn vào Nam, muốn đi xuyên Việt, muốn quay
trở lại Sing – nơi tôi đã học vài năm, muốn đi Châu u, muốn đến những nơi mình
chưa được đến… chỉ cần giữ nguyên lòng ở Hà Nội…Thoáng qua một cõi đi về. Cuộc
sống, thế là đủ.
Tôi quay sang phía bàn bên
cạnh - nơi những tiếng cười vang lên, mỉm cười
- Này bạn, chơi một bài gì đó
của Trịnh đi? Tôi ơi đừng tuyệt vọng chẳng hạn.
Và những nốt nhạc lại vang
lên…
Đôi khi cuộc sống luôn thử thách con người ta bằng trò chơi đuổi bắt mà mục đích của nó là yêu