XtGem Forum catalog
Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323775

Bình chọn: 8.5.00/10/377 lượt.

không thể nào với tới.

Một lúc sau, Thôi Hy Triệt chầm chậm cúi đầu: “Ừ, cùng nhau chết.”

Cùng nhau chết…

Khi anh nói ra câu đó một cách kiên định và chắc chắn, trái tim tôi bỗng nhiên đứng bên bờ do dự.

Chần chừ… lo sợ… thậm chí còn

cả một tâm trạng gì đó không gọi được thành tên, không nói rõ

được thành lời cứ luẩn quẩn trong trái tim tôi.

Nhìn ánh mắt cố chấp của anh, tôi chợt thấy hoảng hốt, vội vàng đẩy anh ra, đi thẳng về phía trước.

Những bông hoa anh đào ở xung quanh nở rực rỡ và lãng mạn, cánh hoa lả tả bay ngợp trên mặt đất.

Dù là được đem đến trồng ở

đây, vụ hoa cũng kéo dài hơn, nhưng trước sau vẫn cứ là một vẻ đẹp ngắn ngủi mà thôi.

Khi chúng tôi đi vào trong công viên anh đào, một đàn bồ câu trắng

lập phật cánh bay lên, trước mắt chúng tôi là một túp lều vải mang đầy vẻ thần bí. Tấm biển treo bên ngoài ghi chữ “Bói bài Taro, người có duyên thì vào.”

Như một lời mời gọi của số phận, trái tim tôi bị dẫn dắt một

cách lạ kỳ, thế nên tôi kéo Thôi Hy Triệt bước vào trong túp

lều.

Trên chiếc bàn thủy tinh ở giữa lều là một bức bình phong cỡ nhỏ không ngừng chuyển động, mỗi mặt của bức bình phong đó đều

vẽ những hình thù kỳ lạ.

Tôi tò mò nhìn chằm chằm vào những bức hình ấy, tấm bình phong

chợt chuyển động nhanh hơn, những bức hình cũng dịch chuyển

mỗi lúc một nhanh, cuối cùng trước mắt tôi cũng từ từ xuất

hiện một bức hình có với độ sâu như mang tính dự báo điều

gì, song khi tôi cố nhìn kỹ thì nó lại bất ngờ biến mất.

“Xin chào”, tôi hết hồn vì giọng nói bất thần vang lên. Hóa ra

phía sau tấm bình phong là một lão bà quấn khăn ở trên đầu.

Bà ấy đang đưa những ngón tay khô héo vuốt ve một quả cầu thủy tinh màu tím.

Tôi ngồi xuống trước mặt bà ấy với dáng vẻ tự nhiên, bà ấy

nhìn tôi một cái, sau đó không nói gì, rút ra một bộ bài Taro, rải theo trình tự xuống trước mặt tôi.

“Mời cô chọn ba lá bài”

Soạt soạt soạt!

Tôi mở ba lá bài vừa chọn được ra, sau đó nhìn Thôi Hy Triệt bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Anh có tin không?”

“Tình cảm của anh với em còn mạnh hơn cả ý trời”, trước mặt người

khác anh ấy luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, song khi nói với tôi,

trong ngữ khí luôn mang theo một vẻ dịu dàng và dứt khoát.

Ánh mắt đầy nghiêm nghị của lão bà chiếu thẳng tới, tôi nhận ra

đôi mắt bà ấy có màu xanh biếc, sâu thẳm không thấy đáy, dường như ẩn chứa trong đó là vô vàn những bí mật không thể nói ra

của nhân gian.

“Lá bài đầu tiên là một ngôi sao cô đơn, cho thấy trong thời thơ ấu

cô đã mất đi người thân; Lá bài thứ hai là lưỡi hái của tử

thần, biểu thị cho cái chết; lá bài thứ ba là hai người giống hệt nhau, cho thấy sau khi trải qua cái chết cô sẽ được tái

sinh.”

Lời nói của bà phù thủy như vọng từ tầng mây xa tít xuống, vậy

là các thánh thần định dẫn dắt tôi đến đâu đây?

Tôi nhặt lá bài tượng trưng cho cái chết đó lên, lưỡi hái đen

ngòm của tử thần không ngừng phóng đại trước mắt tôi, một cảm giác bất an mỗi lúc một vò xé mạnh hơn ở trong lòng.

“Cái chết?”, Hy Triệt kinh ngạc hỏi bà phù thủy, “là có ý gì?”

“Cũng không rõ, nhưng không nên lo lắng quá, có thể là một người nào đó có liên quan đến cuộc sống của cô ấy gặp phải chuyện bất

trắc thôi”, bà lão nhấc quả cầu thủy tinh lên rồi đặt vào

trong một chiếc hộp đồ cổ, trước khi kết thúc công việc còn

liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thần bí, dường như để lại một câu đố đầy sức hút nhưng lại không thể nào giải được.

Đúng khoảnh khắc tôi rẽ tấm bạt lều bước ra, phía sau còn vọng

đến giọng nói khàn khàn đầy huyễn hoặc của bà chiêm tinh:

“Vào thời khắc chuông đồng hồ vang lên, số phận sẽ chỉ đường cho người lạc lối.”

Chuông đồng hồ vang lên? Là ý gì nhỉ?

Cái người “lạc lối” đó là ám chỉ tôi ư? Vì không nhìn rõ tình

cảm của mình với Hy Triệt, rốt cuộc luôn đặt mình trong vòng

luân hồi của sự tổn thương và bị tổn thương, , cuối cùng khiến cho mỗi người đều đầy rẫy những vết sẹo trong lòng.

Tôi nghĩ ngợi khổ sở hồi lâu, Thôi Hy Triệt đang đi đằng trước

bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác

thường.

“Này, Mộ Ái Ni lạc lối, đi ăn kem Haagen-Dazs (một hãng kem nổi tiếng của Đức) không?”

“Haagen-Dazs? Lẽ nào anh không tò mò một chút nào về những lời mà bà

chiêm tinh ấy vừa mới nói à? Thời khắc chuông đồng hồ vang lên

là có ý gì chứ?”

“Này, em là đồ ngốc hả? Số phận của mình đều ở trong tay mình cả. Được rồ