
g khách, Tần Nhiên bắt lấy cổ tay cô, nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, anh nhíu mày
"Cách Lạp...sẽ không có chuyện gì đâu, cô đừng nóng "
Khi anh gọi tên Cách Lạp vẫn khá cứng nhắc, giống như kêu một cái tên không thuận, nên cần suy nghĩ một chút mới có thể bật được cái tên ấy ra khỏi miệng.
Đồng Nhan hất tay anh ra, cười
"Nó là con tôi cho nên tôi lo lắng, còn anh, sao có thể hiểu được"
Sắc mặt Tần Nhiên hơi tái đi, giọng anh có phần đè nén
"Đồng Nhan, đừng như vậy..."
Nếu không nghe nhầm, trong giọng anh mang theo sự cần xin, anh nói với cô đừng như vậy.
Ha ha, nét mặt hiện tại của Tần Nhiên khiến cô thấy vui vẻ, cô cười với anh
"Anh nhất định đừng làm người khác khó chịu, đối với bộ dạng này của anh, tôi thấy rất bình thường, chẳng lẽ anh còn muốn tôi tươi cười chào đón anh sao? Bây giờ, người có phản ứng không bình thường, là anh"
Tần Nhiên xoay người lại, bàn tay đặt trong túi quần của anh nắm chặt. Trong lòng anh cười khổ một tiếng.
Phản ứng không bình thường? Nhưng chỉ có bản thân anh biết, 5 năm này, những suy nghĩ nhớ nhung làm cho lòng anh đau nhói, trên cơ thể anh chỉ có phản ứng là bình thường nhất , đau đớn thế nào, chỉ có mình anh biết mà thôi.
Thím Lý đi đến, cầm lấy túi lươn trong tay cô nói
"Cô Đồng, đưa túi này cho tôi đi, tôi cất giúp cô"
Đồng Nhan đưa cho bà
"Khi nào tôi về thì đưa tới giúp tôi, đây không phải đồ tôi mang cho Tần gia"
Lý Thẩm cười khô khan, sau đó mang túi lươn đi ra ngoài. Đồng Nhan đi nhanh tới phòng khách, cô bước trên chiếc thảm dày mềm mại nên không hề nghe rõ tiếng động, khi cô đứng trước cửa phòng khách, Cách Lạp đang ngồi trên ghế salon mới phát hiện ra cô. Cách Lạp quay đầu, nhìn cô
"Mẹ......"
"Cô đến rồi sao"
Bà Tần ngồi đối diện Cách Lạp hờ hững cười với cô, khi thấy Tần Nhiên ở phía sau, trong mắt thoáng hiện lên vẻ không hài lòng
"Tới rồi thì ngồi đi..."
Tống Tử Khâm đứng sau lưng bà Tần, cười
"Đồng Nhan, tôi đưa Cách Lạp qua đây chơi một chút, dù sao mọi người đều quen nhau, đúng không?"
Tống Tử Khâm hôm nay mặc một bộ sườn xám đỏ tươi, cộng thêm áo choàng da báo màu đen, tóc búi lỏng, vài sợi tóc con rủ xuống trên trán.
Đồng Nhan mặc một bộ đồ công sở màu kem, đứng cùng hai người phụ nữ trang phục cổ điển nhìn vô cùng không phù hợp. Cô liếc mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó nhếch miệng cười với Tống Tử Khâm
"Cô Tống, tôi hy vọng cô hiểu rõ, trên mặt pháp luật, Cách lạp không có bất cứ quan hệ gì với Tần gia, hành vi cưỡng ép Cách Lạp của cô hôm nay mang tính chất giam giữ trẻ em trái pháp luật, chỉ cần như vậy tôi có thể khởi tố cô"
Mặt Tống Tử Khâm hơi biến sắc,thái độ của cô ta vẫn rất đúng mực, dù cho trong lòng cô ta vô cùng khó chịu nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng, khéo léo
"Đồng Nhan, tôi chi đưa Cách Lạp tới nhận bà nội mà thôi, không hề có ác ý"
"Tôi không có bà nội"
Cách Lạp không vui nói xem vào, như muốn nhắc nhở Tống Tử Khâm xưng hô cho đúng, nó lạnh lùng nhìn cô ta, miệng nhỏ nhắn không vui bĩu lên
"Tôi chưa từng có ba, bà nội càng không, tôi cũng không muốn quen biết với các người, không cần thiết"
Sắc mặt bà Tần tối sầm lại nhưng Cách Lạp cũng không thèm quan tâm, quay đầu đi chỗ khác, nhìn Tần Nhiên, không nói lời nào. Đồng Nhan kéo Cách Lạp tới cạnh mình, tay kia đặt trên bả vai nó. Con trai của cô so với cô thì dũng cảm hơn nhiều, nhưng có đôi lúc cô thà rằng Cách Lạp can đảm ít đi một chút, giống như những đứa trẻ bình thường, ánh mắt không vướng âu lo.
"Đừng trách Tử Khâm, đây là ý của tôi, tôi bảo nó đưa cậu bé này tới cho tôi nhìn một chút"
Bà Tần thản nhiên nói, bà nhìn Tần Nhiên sau đó đảo mắt qua Đồng Nhan
"Cô không cảm thấy chúng ta cần nói chuyện sao?"
Đồng Nhan im lặng, cô cúi đầu liếc nhìn đủ loại bánh trên bàn trà, trong lòng nực cười, Cách Lạp ghét nhất ăn bánh điểm tâm. Cô cúi người xuống nói với Cách Lạp
"Mẹ cần nói rõ một số chuyện với họ, con đi ra ngoài chơi một lúc được không?"
Cách Lạp cau mày nhìn cô, ánh mắt hơi nghi ngờ
"Một mình mẹ không sao chứ? Mẹ có thể bảo đảm không bị họ ức hiếp không?"
Dừng lại, nó thấp giọng, oán trách
"Sao mẹ không biết tìm viện binh thế?"
"Mẹ con sẽ không có chuyện gì đâu"
Giọng Tần Nhiên thờ ơ truyền tới từ phía sau.
Cách Lạp khe khẽ hừ nhỏ, gò má non nớt lộ ra biểu cảm xem thường, sau đó nó đi lướt qua Tần Nhiên, ra ngoài, một cô giúp việc đi theo Cách Lạp, trong tay vẫn còn cầm một chiếc kẹo bảy màu, có lẽ vừa rồi dùng cái này để dụ dỗ Cách Lạp.
Cách Lạp vừa rời đi, trong phòng khách im lặng hẳn, bà Tần nói
"Cô Đồng, nên ngồi xuống nói đi"
Đồng Nhan không hề ngại ngùng, thoải mái ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy tình hình nơi này giống như đang trá hình tra hỏi, hơn nữa đối với cô mà nói, đây vẫn là một cuộc ác chiến.
Mẹ con Tần gia cộng thêm con dâu Tống gia, không ai là ngồi không, người vợ cũ như cô một mình chiến đấu, xác suất chiến thắng rất thấp. Cách Lạp nói, sao cô không tìm viện binh. Con trai của cô thật biết phân tích tình huống!
-
"Năm ấy, tôi không tài nào hiểu nổi tại sao cô muốn sinh đứa trẻ kia, nhưng nếu đã sinh ra, tôi cũng đành