Disneyland 1972 Love the old s
Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323564

Bình chọn: 7.5.00/10/356 lượt.

ng đổi tiếp tục lái xe.

Đồng Nhan cười với Cách Lạp

"Tiẻu quỷ"

Cách Lạp quay đầu nói với Đồng Nhan

"Con không phải là tiểu quỷ, ba Trác Chính Dương mới là người xấu xa"

Đồng Nhan cười, không nói gì,

-

Thời điểm này, lúc lái xe đến khu trung tâm đang là giờ tắc đường, xe vừa đúng lúc dừng ở cổng một rạp chiếu phim,Cách Lạp nhìn ra cửa sổ xe, liếc nhìn biển quảng cáo một bộ phim mới ra mắt, nói với Đồng Nhan

"Mẹ, hôm nào chúng ta đi xem bộ phim này nhé"

Đồng Nhan liếc nhìn biển quảng cáo bằng tranh sơn dầu tráng lệ, nói với Cách Lạp

"Hình như là phim kinh dị, chúng ta có xem nổi không?"

Cách Lạp khịt khịt mũi vì lời nói của cô, sửa lại

"Là phim khoa học viễn tưởng mà mẹ"

Đồng Nhan

"Được, chủ nhật sẽ đưa con đi xem"

"Ba Trác cũng đi chứ ạ"

Không biết do cách nhả chữ của Cách Lạp vẫn bị ảnh hưởng bởi cách phát âm giọng Mỹ hay do nó cố ý, khi nói hai tiếng"ba Trác", rõ ràng nhấn mạnh.

Đồng Nhan trả lời nó

"Ba con xảy ra việc ngoài ý muốn, bây giờ đang ở bệnh viện dưỡng thương, có lẽ không đi xem phim "A Phàm Đề" với chúng ta được"

Cách Lạp xoay người nhìn cô

"Ba không sao chứ?..."

Đồng Nhan nói

"Không sao, nếu con lo lắng, mai mẹ dẫn con đi thăm ba"

Cách Lạp "vâng", sau đó nói

"Phim kia không phỉa là 'A Phàm Đề' mà là 'A Phàm Đạt'"

Đồng Nhan

"Ừ, nhớ rồi"

"Chậm thật..."

Khi cuộc đối thoại của cô và Cách Lạp dừng lại thì vẫn tắc đường, Cách Lạp nhỏ giọng nói.

Tần Nhiên chợt xoay đầu, nói với Cách Lạp

"Chưa ăn cơm tối đúng không, có đói không?"

Anh nói rất chậm, giống như phải quyết tâm lắm mới nói được lên lời.

Cách Lạp không trả lời.

Anh im lặng trong giây lát

"Muốn ăn gì không..."

"Tôi muốn ăn cơm chiên trứng ba Trác Chính Dương làm..."

Cách Lạp bỗng cười với Tần Nhiên, hơi nheo đôi mắt phượng giống y hệt anh lại

"Món này, ông có thể mua cho tôi sao?"

Sắc mặt Tần Nhiên tối sầm, không thể thốt lên bất cứ điều gì, anh quay đầu đi, vừa đúng lúc con đường đã thông suốt, anh bẻ bánh lái.

Đồng Nhan ngồi bên cạnh suy nghĩ, con trai của cô thật là thâm hiểm, trong lòng cô khẽ chua xót, Trách Lạp còn nhỏ đã tràn đầy oán hận, một phần trách nhiệm thuộc về cô.

-

Cuối cùng xe đã tới đường Thu Uyển, khu này giá tiền rất thấp, kiến trúc cũng thuộc kiểu bình dân cho nên rất được tầng lớp trí thức tinh anh của thành phố ưa thích.

Đồng Nhan giúp Cách Lạp tháo dây an toàn ra

"Cách Lạp, tới rồi"

"Sao Tống Tử Khâm có thể đưa con đi?"

Tần Nhiên chợt mở miệng hỏi Cách Lạp.

Cách Lạp chần chừ nói

"Dì ấy nói mẹ tôi ở nhà các người, tôi không tin, không thèm quan tâm dì ấy, sau đó có một người đàn ông to con trên xe đi xuống, hắn cưỡng ép túm tôi lên xe"

Nói xong, nó nhìn Tần Nhiên

"Ông rất có mắt chọn phụ nữ"

Đồng Nhan mở cửa xe, liếc nhìn Tần Nhiên, mặt anh bây giờ như giăng đầy mây đen, so với mây đen trên trời còn nhiều hơn. Cách Lạp nói xong như thể muốn cách xa Tần Nhiên, nhanh chóng nhảy tót xuống xe, nó đứng ngoài xe than phiền cô chậm chạp

"Đồng Nhan, mẹ nhanh một chút"

Đồng Nhan bước xuống xe, Tần nhiên cũng bước xuống theo, anh đi tới trước mặt cô, định bắt lấy tay cô nhưng cô theo bản năng rụt tay lại, anh đành thôi, vẻ mặt chán nản, môi mím chặt run run, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

Đồng Nhan cau mày hỏi

"Tần tiên sinh có chuyện gì sao?"

Tần Nhiên lặng lẽ, liếc nhìn đôi tay sưng đỏ của cô, sau đó lấy một hộp kem dưỡng da, nói

"Trị nứt nẻ rất hiệu quả"

"Không cần"

"Không cần"

Đột nhiên một giọng nói trùng hợp vang lên cùng lúc với cô.

Cô quay đầu, là Trác Chính Dương, chân trái anh quấn băng trắng, hai tay chống gậy đi về phía cô. Anh chống gậy chưa thành thạo nên lúc tới bên cạnh cô, trán đã rịn đầy mồ hôi.

"Cảm ơn Tần tổng đưa Nhan Nhan về"

Trác Chính Dương khẽ nhếch miệng cười, nói với Tần Nhiên, sau đó kéo tay của Đồng Nhan.

Biểu tình của Tần Nhiên lãnh đạm

"Không cần khách khí..."

Trác Chính Dương cười

"Vậy không tiễn Tần tổng nữa, kem dưỡng tay của Tần tổng nên giữ lại Tống Tử Khâm dùng đi."

-

Đồng Nhan dìu Trác Chính Dương đang khí thế hừng hực tới cửa, cô hỏi anh

"Sao lại chạy ra ngoài, cô y tá mặc kệ để anh đi sao?"

Trác Chính Dương vẫn còn tức giận, trán loáng thoáng nổi gân xanh

"Em còn hỏi anh vì sao lại chạy đến đây, lúc em cúp điện thoại có nghĩ rằng anh lo lắng cho em thế nào không?"

Đồng Nhan biết mình đuối lý, hơn nữa khi Trác Chính Dương chống gậy đi về phía mình, trong lòng cô thấy hơi xúc động, cô dịu dàng nói với anh

"Xin lỗi, em không muốn anh lo lắng mà thôi"

Trác Chính Dương nghe cô nói vậy thì nguôi giận một chút, chống gậy đi vào, ngồi trên ghế salon.

Cách Lạp thấy Trác Chính Dương tới thì rất vui vẻ, ngồi xổm nghiên cứu thạch cao trên chân anh

"Anh hùng chân ngắn cứu mỹ nhân, ba thế mà vẫn còn đi được sao?"

Trác Chính Dương sờ đầu Cách Lạp

"Cứu mỹ nhân? Ba tới cướp vợ chứ?"

Sau đó nói với Đồng Nhan

"Mở TV đi, anh đi đứng bất tiện"

Đồng Nhan nhận lệnh mở TV lên, sau đó nói với anh

"Anh....ăn cơm tối rồi à?"

"Còn chờ người nào đó hấp lươn cho ăn đây"

Anh liếc nhìn túi lươn trên tay cô, tâm tình tốt lên

"Nhanh đi nấ