Old school Swatch Watches
Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323504

Bình chọn: 8.5.00/10/350 lượt.

thừa nhận sự tồn tại của nó"

Bà Tần nhìn thoáng qua Đồng Nhan, nói những lời như thể rất hiểu lý lẽ.

Đồng Nhan cười khẽ

"Cách Lạp không cần được Tần gia các người công nhận, nó sẽ không bước qua cánh cửa Tần gia cho nên bà căn bản không cần miễng cường thừa nhận sự hiện hữu của nó"

"Chẳng lẽ cô muốn tôi để cốt nhục của Tần gia theo cô sống cuộc sống khổ cực bên ngoài sao, sau này khi cô lập gia đình, chẳng lẽ lại để đứa trẻ Tần gia mang họ nhà chồng cô?"

Giọng bà Tần lạnh lẽo hơn.

Đồng Nhan cười giễu cợt, chậm rãi nói

"Thật ra tôi không hiểu nổi, Tần gia các người rốt cuộc đang suy nghĩ gì..."

Cô nhìn về phía Tần Nhiên

"Năm ấy anh muốn tôi phá thai, vây anh có phải là đã bỏ rơi Cách Lạp hay không, bây giờ ầm ĩ gì chứ, về sau anh và cô Tống sẽ còn có con cái"

Sắc mặt Tần Nhiên càng lúc càng trắng bệch, cơ thể anh vô lực dựa vào tường, không nói gì.

Đồng Nhan không nhìn anh nữa, nói với bà Tần

"Trước kia khi tôi còn là con dâu của bà, từ nhỏ tôi đã không có mẹ nên khi đó tôi thật lòng đối xử với bà như mẹ tôi, nhưng bà không thích tôi, lúc ấy tôi nghĩ, có phải tôi quá ngu ngốc không, vì sao tôi phải nỗ lực điên cuồng như vậy để khiến bà thích tôi hơn, đáng tiếc không đạt được điều gì. Sau này tôi hiểu rõ, có một số việc đã được định trước, ví dụ như tôi là con gái của Đồng Kiến Quốc, vì vậy bà không thích tôi, nhưng tại sao bà không nghĩ Cách Lạp là cháu trai Đồng Kiến Quốc, chẳng nhẽ bà thật lòng yêu mến nó sao? Hoặc, tôi hỏi bà một vấn đề, nếu Cách Lạp là một đứa trẻ ngốc nghếch, hay khiếm khuyết về trí tuệ, bà còn muốn tranh đứa bé này cùng tôi hay không?"

Nét mặt bà Tần tối đen, so với hồi nãy khó coi hơn vài phần

"Tôi muốn đứa bé này, tôi có thích nó hay không chẳng quan hệ gì"

Đồng Nhan châm biếm

"Xem ra chuyện này khó có thể giải quyết êm đẹp, nếu không thể giải quyết vấn đề, chúng ta nhất định dùng đến pháp luật đi, bà có thể ở trên tòa án nói những lời giống như vậy sao?"

Bà Tần mặt lạnh nhìn cô, Đồng Nhan nói tiếp

"Bà muốn Cách Lạp, chỉ vì dòng máu của nó có một nửa là của Tần gia, không hề xuất phát từ tình yêu thương, hơn nữa cha tôi và chồng bà có khúc mắc, nếu Cách Lạp thực sự bước vào Tần gia, không chừng sẽ bị bà ngược đãi..."

Cô nói rất thờ ơ, trong mắt đầy sự chê cười, nhưng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi từ lúc nào.

Bà Tần nghiêm nghị nói

"Cô không nên nói bậy"

Đồng Nhan nhẹ nhàng

"Tôi chỉ đang suy nghĩ như vậy, Tần gia các người sự nghiệp to lớn, nếu các người náo loạn trên tòa, tôi đoán sẽ chịu tổn thất rất nhiều, nhưng nói việc này không phải tôi muốn vứt bỏ Cách Lạp, các người thế lực lớn, tòa án không phải do các người mở. Nếu chúng ta thực sự ra tòa, mặc kệ chuyện gì cũng phải dựa trên lẽ phải, đạo đức mà nói, còn trên mặt luật phát, Cách Lạp vĩnh viễn sẽ chỉ là Đồng Cách Lạp, không phải Tần Cách Lạp"

Bà Tần cười khẩy

"Đồng Nhan, cô đừng ngây thơ, đừng nghĩ luật pháp sẽ thiên vị cho người mẹ độc thân như cô, thẩm phán sẽ suy xét bên nào thích hợp cho đứa trẻ trưởng thành và phát triển hơn, hơn nữa, với tư cách một người mẹ, tôi nghĩ cô cũng hy vọng Cách Lạp được dạy dỗ với điểu kiện phát triển nhiều hơn, nhưng cô lại không thể cho nó những thứ đó"

Đồng Nhan yên lặng

"Cách Lạp lớn lên trong hoàn cảnh không được tốt, một mặt cũng do tôi, mặt khác do nó từ bé không có cha, nhưng..."

Đồng Nhan khẽ cười

"Nếu nó có một người cha dượng yêu thương nó đồng thời có điều kiện kinh tế tốt, dù sao so với chuyện mất đi mẹ nhưng có một người cha chỉ có thể cho nó vật chất... nó cũng không thể yêu thương người cha như vậy được..."

Cô nói thong thả, từ tốn, bởi cô muốn che giấu, cô đã cố hết sức để có thể nói ra những lời này .

Tần Nhiên thản nhiên nhìn cô, nói

"Chuyện này bàn sau, bây giờ không còn sớm, tôi đưa cô về"

"Không cần"

Đồng Nhan nói

"Nếu đã đến thì nói rõ mọi chuyện đi, không cần bàn lại làm gì? Tôi không có thời gian cùng các người bàn lại, hơn nữa nếu lần sau Cách Lạp lại bị đưa đi mất, thì tôi phải làm sao?"

"Tôi cam đoan với cô, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra nữa"

Đồng Nhan cười nhạo

"Không cần, tôi không tin anh"

Tôi không tin anh....Anh khẽ nhắm mắt lại, còn nhớ khi cô và anh ở trên lễ đường kết hôn, anh nói anh bằng lòng, cô ở phía sau nói theo một câu" Em tin anh"

Em tin anh, là anh tự mình hủy hoại niềm tin của cô, là anh tự mình cho rằng có thể chấp nhận được kết quả này, nhưng sự thật chứng minh, anh đánh giá quá cao bản thân mình, hoặc đánh giá quá thấp tình cảm của cô.

Kết quả hiện tại, anh muốn gánh vác, cũng gánh vác không nổi.

Cô không tin anh, hay là, cô không yêu anh. Trong lòng anh lãnh lẽo đến đáng sợ.

-

Bà Tần nhìn cô, sau đó tự đánh giá, bà lấy ra một tờ chi phiếu

"Cô điền một con số vào đi..."

Đồng Nhan thật muốn cười to

"Không thể cướp đoạt cho nên muốn mua bán sao?"

"Có điều nên văn minh một chút đi..."

Cô ngẩng đầu, nói với Tần Nhiên

"Anh nói, tôi phải điền bao nhiêu đây?"

Sắc mặt Tần Nhiên cực kỳ khó coi, kéo cô đứng lên

"Không cần, tôi đưa cô về"

Đồng Nhan giãy ra khỏi bàn tay anh kéo trên cổ tay cô, khuôn mặt