XtGem Forum catalog
Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323724

Bình chọn: 7.5.00/10/372 lượt.

hưng trong giọng nói bình tĩnh này lại ẩn giấu sự gay gắt cực lớn.

"Tôi là cha đứa trẻ ấy, nhưng em lại muốn đưa số tiền bồi thường này cho tôi...Nhan Nhan, em có biết không, em làm như vậy, thực sự rất mỉa mai...."

"Mỉa mai?"

Đồng Nhan cười khẩy

"Tần Nhiên anh cảm thấy mỉa mai sao, những chuyện từng làm với Đồng Nhan tôi, anh còn cảm thấy không đủ mỉa mai hay sao?"

Cô cảm thấy mình mạnh mẽ, cô không biết mình cố ép bản thân mạnh mẽ làm gì, chỉ để chứng kiến bộ dạng này của Tần Nhiên hay sao, từ đáy lòng cô thấy sung sướng, nhưng niềm vui này lại có cả nhức nhối, giống như tự mình xé toạc vết thương đã đóng vảy, đau đớn và vui sướng hòa trộn vào nhau.

Hóa ra ở trước mặt Tần Nhiên, cô vẫn không thể thản nhiên được, lúc yêu dữ dội thì lúc hận càng đậm sâu. Bây giờ, dù cô đối với sự tồn tại của anh ta có cảm giác nào, thì cô ước gì có thể giống như một khối băng, sớm tan thành mây khói, nhưng thật đáng buồn, trong lòng cô vẫn còn tồn tại khối băng này.

Cô rút trong máy ra một tập tiền, lúc điền mật khẩu, cô ấn rất nhanh, vì thế cô ấn sai tận hai lần, mãi đến lần thứ ba cô mới nhập chính xác mật khẩu.

-

Cách Lạp ngồi trên ghế dài, vì vóc dáng chưa đủ cao nên hai chân anh chàng không chạm được tới đất, vì thế nó ngồi khoanh chân trên ghế, còn dùng hai tay đỡ lấy cơ thể của mình, có lẽ chờ lâu nên cứ thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, sau đó lại lắc đầu, chờ Đồng Nhan.

Tần Nhiên nhìn mấy lần, sau đó đi tới, ngồi bên cạnh con trai mình.

Cách Lạp nhìn anh, rồi vờ như không thấy, quay cái đầu nhỏ sang bên kia.

Tần Nhiên chần chừ, chợt phát hiện những lời muốn nói cùng con trai, hóa ra cũng khó có thể nói ra như vậy. Anh nhớ tới lúc con trai anh ghé đầu trên bả vai Trác Chính Dương vô cùng thân thiết, trong lòng anh ghen tỵ phát điên.

"Tại sao lại đẩy bà ấy?"

Anh hỏi

Cha hỏi thăm con trai, giọng điệu nên là như vậy đúng không?

Cách Lạp quay đầu nhìn anh, sau đó thốt lên một câu

"Liên quan gì tới ông?"

Lông mày của nó với người phụ nữ kia rất giống nhau, dáng vẻ lúc cau mày cũng khá giống.

Tần Nhiên cười nhẽ, không nói gì, nhìn cậu bé trước mặt thật kỹ: Ánh mắt của nó rất giống anh, còn có cái mũi cũng giống, cái miệng, anh suy nghĩ một chút, lúc không cười có phần giống anh, nhưng lúc cười, khóe miệng nhếch lên có phải sẽ giống hệt cô hay không. Đáng tiếc anh chưa từng nhìn thấy nó cười.

"Ông nhìn đủ chưa?"

Cách Lạp không vui nói

Tần Nhiên thu lại biểu tình trên mặt, hỏi

"Con đẩy bà, không phải vì bà ấy nói gì mẹ con chứ?"

Bị Tần Nhiên đoán trúng, Cách Lạp mất tự nhiên bĩu môi, sau đó nói bừa

"Dù sao tôi cũng không đi xin lỗi, tôi không làm gì sai, ông đừng hy vọng tôi xin lỗi bà ấy"

Tần Nhiên ngẩn ra, sau đó khẽ cười thành tiếng

"Con nghĩ ta qua đây vì muốn con đi xin lỗi sao?"

Cách Lạp cười nhạo

"Hai người phụ nữ kia, một là người phụ nữ của ông, một là mẹ của người phụ nữ ấy, có cần phải nói rõ hơn nữa không, ông nhất định thiên vị hai người bọn họ"

Trong ngực Tần Nhiên quặn đau, anh hít một hơi thật sâu, không nghĩ rằng hơi thở tràn qua tim phổi, giống như hóa thành dao sắc, tùy ý cắt từng nhát trong lồng ngực anh, ngay cả hô hấp thôi cũng khó khăn.

'Người phụ nữ của ông', anh thật muốn bật cười. Đửa trẻ này tại sao lại biết ý nghĩa mấy từ này, giống như nó không biết, người phụ nữ của anh từ trước tới giờ chỉ có một mình mẹ nó vậy.

"Nhưng..ta là ba con..."

Anh nói

Cách Lạp ngạc nhiên, khóe miệng nhếch lên, cười chế giễu

"Tôi không muốn làm con trai ông"

"Tiếc rằng con thực sự là con trai ta, chuyện này không thể thay đổi"

Tần Nhiên thản nhiên nhắc nhở nó.

Cách Lạp suy tư, dường như nghĩ ra điều gì, chân mày tràn đầy vẻ đắc ý

"Nhưng ông mãi mãi không thể bắt tôi mang họ Tần, tôi chỉ có thể là Đồng Cách Lạp, hoặc là...Trác Cách Lạp, nhưng chắc chắn không thể thành Tần Cách Lạp"

Sắc mặt Tần Nhiên trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Đứa bé này rất sắc bén, tất cả sắc bén của nó đều nhằm vào anh, những oán hận của đứa bé này khiến anh không đủ sức để chống đỡ.

-

Đồng Nhan giao xấp tiền cho Tống Tử Khâm, sắc mặt cô ả kinh ngạc, sau đó nở nụ cười dịu dàng

"Nhan Nhan, cô đùa với tôi sao, tiền bạc gì, khách khí quá"

Đồng Nhan

"Đúng vậy, tôi khách khí với cô"

Tống Tử Khâm hơi biến sắc, không nói nổi một câu, vừa đúng lúc Tần Nhiên đi vào.

"Nhan Nhan định trả tiền thuốc men cho chúng ta..."

Tống Tử Khâm cười khan với Tần Nhiên, sau đó khoác tay anh

"Lần này mẹ bị thương rất nặng, bác sĩ đề nghị bà nhập viện một thời gian, nên vừa rồi em quá sợ hãi, may mà Nhan Nhan giúp em đưa mẹ vào đây"

Tống Tử Khâm nhìn Đồng Nhan, được thể nói

"Tôi cảm ơn cô còn không kịp, sao lại không biết xấu hổ nhận tiền của cô chứ, hơn nữa Cách Lạp cũng không cố tình đẩy mẹ tôi ngã, chúng tôi không so đo..."

Đồng Nhan cười

"Các người thật là rộng lượng, sao mà so sánh được, thế nào lại thành tôi hẹp hòi nhỉ"

"Đâu có..."

Tống Tử Khâm cười, đột nhiên nghĩ ra điều gì

"Nhan Nhan, cô và Trác Chính Dương thật nhanh nhẹn, hại tôi chưa kịp nói chúc mừng hai người"

Đồng Nhan th