Teya Salat
Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323703

Bình chọn: 8.00/10/370 lượt.

sẽ giảm đi nhiều. Thật tốt, một tệ có thể mua được một nắm kẹo trái cây lớn, lại có hiệu quả trị bệnh thần kỳ.

"Này, cho con vị dứa con thích nhất..."

Cô bóc vỏ kẹo trái cây, đút cho Cách Lạp.

Cách Lạp há mồm ăn kẹo, hỏi cô

"Mẹ, con vẫn chưa biết mẹ thích ăn vị gì nhất"

"Mẹ con thích ăn vị chocolate nhất..."

Tần Nhiên từ phòng khám đi ra, ánh mắt thản nhiên nhìn chiếc kẹo trong tay Đồng Nhan.

Cách Lạp ngẩng đầu liếc nhìn Tần Nhiên, đôi mắt phượng giống hệt anh tràn đầy khinh thường

"Mẹ tôi từ xưa tới nay chưa hề ăn kẹo chocolate"

Sắc mặt Tần Nhiên hờ hững, nhưng chỉ có bản thân anh biết, lời nói của đứa trẻ này giống như dao đâm vào lồng ngực anh, khiến anh đau đớn. Lúc anh đang họp thì nhận được điện thoại của Tống Tử Khâm , đợi cô ta kể rõ mọi chuyện, anh lập tức hủy buổi họp, chạy xe tới bệnh viện. Kỷ Dự Văn vô cùng khó hiểu với hành động này

"Sao thế, Tần tổng quan tâm tới mẹ vợ tương lại vậy ư?"

Trong lòng anh cười khổ, cấp tốc tới bệnh viện, chỉ vì mấy câu oán trách của Tống Tử Khâm rằng con trai của Đồng Nhan đẩy ngã mẹ cô ả. Con trai của Đồng Nhan? Trong lòng anh co rúm lại, chẳng lẽ chỉ có mình anh nhớ được cậu bé đó là con trai của Tần Nhiên, là cốt nhục của anh và người phụ nữ kia. Anh vôi vàng chạy tới không phải vì "mẹ vợ tương lai", mà vì anh nghĩ, liệu cậu bé ấy có bị thương không, người phụ nữ kia có chịu oan ức hay không.....

-

"Trẻ con không hiểu chuyện, không cẩn thận làm bà Tống bị thương, hy vọng Tần tổng rộng lượng không so đo với trẻ con, mong chuyện này có thể giải quyết êm đẹp"

Đồng Nhan đứng lên nói với Tần Nhiên. Có lẽ vì cô vừa ôm Cách Lạp khá lâu nên máu không lưu thông, lúc cô đứng thẳng dậy, chân hơi tê dại. Anh không mở miệng nói điều gì, môi mím chặt, đôi mắt đẹp nhìn cô mấy giây, sau đó nhìn Cách Lạp bên cạnh. Cách Lạp cũng mạnh mẽ nhìn lại Tần Nhiên, khuôn mặt nhỏ bé kìm nén, biểu tình quật cường.

Đồng Nhan nhìn nó, nói tiếp

"Đương nhiên, tiền thuốc men của bà Tống lần này, nhất định tôi sẽ trả..."

Cô cười nhạt

"Phiền anh đưa hóa đơn cho tôi, để tôi xác định cần phải nộp bao nhiêu tiền thuốc"

"Khỏi"

Anh thản nhiên thốt lên.

Khóe miệng Đồng Nhan khẽ giật, nói

"Tuy nhà các người không hề thiếu chút tiền này, nhưng không quen thân, Đồng Nhan tôi không thể chiếm tiện nghi của các người được"

Đã có lúc, cô và anh là người thân nhất của nhau, bây giờ lại trở thành không thân quen, so với người lạ còn xa cách hơn. Không thân quen? Ba chữ này khiến cho họng anh căng thẳng, ngực bị một dao đâm thẳng vào, cơn đau qua đi, đáy lòng anh cảm thấy thật vô lực, cảm giác vô lực này vô cũng mãnh liệt khiến cho anh hiểu được từ "không thân quen" này của cô dùng tốt đến thế nào!

Nhưng không thân quen, không có nghĩa là không còn quan hệ gì cả, huống hồ, giữa anh và cô, vẫn tồn tại một sinh mệnh đáng yêu như thế. Cô làm sao có thể hiểu, anh chưa bao giờ thôi bận tâm về cô.

-

Tần Nhiên rốt cuộc không nói cho cô hết bao nhiêu tiền thuốc, điều này khiến cô thấy khó xử, cô không muốn thiếu Tống gia một đồng nào, đương nhiên, cô càng không muốn đưa thừa cho Tống gia dù chỉ là một xu.

Nếu Tần Nhiên đã không nói cho cô biết, thì cô định hỏi nơi thu lệ phí thử xem. Y tá thu lệ phí vô cùng tốt, không những đưa tờ hóa đơn cho cô, mà còn nói cho cô biết nếu cô có bảo hiểm y tế, có thể được giảm viện phí. Cô nhìn số tiền trên tờ hóa đơn, có phần đau lòng, tiếc là cô không có bảo hiểm y tế, không biết Trình Mai Mai có không, nếu có, hôm nào cô phải mượn cô nàng dùng tạm.

Cô nói với Tần Nhiên

"Tiền mặt trên người tôi không nhiều, nhưng có một máy rút tiền ở bên kia, tôi đi rút rồi đưa cho anh"

"Tôi nói, không cần"

Anh gằn từng chữ, giọng cố gắng kìm nén tâm tình trong lòng để khiến nó không vượt quá giới hạn chịu đựng.

Đồng Nhan nhíu mày, suy nghĩ một chút

"Vậy tôi đưa tiền cho Tống Tử Khâm cũng được, vừa rồi tôi còn nghĩ đưa tiền cho ai cũng giống nhau, có điều anh không nhận số tiền này, tôi..."

"Đủ rồi, Đồng Nhan..."

Cô vừa dứt lời, Tần Nhiên cắt ngang lời cô, kéo tay cô đến một chỗ, ép cô sát vào góc tường.

"Anh làm vậy là có ý gì?"

Cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh, hỏi.

Tần Nhiên vẫn nắm chặt tay cô, trên mu bàn tay anh lộ ra gân xanh, đủ để nhận thấy anh dùng lực lớn thế nào.

Tuy đau, cô cũng không lên tiếng, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên, châm biếm. Biểu tình thản nhiên, giễu cợt lọt vào trong mắt anh.

"Nhan Nhan...đừng như vậy..."

Một lúc lâu sau, Tấn Nhiên nói. Giọng anh hàm chứa sự cầu xin.

Đồng Nhan cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út dính máu, theo bản năng, cô nhìn bàn tay Tần Nhiên, vài giọt máu từ lòng bàn tay anh chảy xuống. Có lẽ lúc anh nắm tay cô, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô xẹt qua làm xước lòng bàn tay anh.

Vài giọt máu rơi xuống nền gạch, giống như những bông hoa nở rộ. Chất lượng công việc vệ sinh của bệnh viện này vô cùng tốt, mỗi một viên gạch đều được chăm chút rất sạch sẽ. Vì thế máu của Tần Nhiên rơi xuống nền gạch trắng toát, nhìn vô cùng nổi bật.

"Sao em có thể đưa số tiền này cho tôi?"

Giọng anh bình tĩnh, n