
rong lúc đứng lại để sửa sang quần áo, đầu tóc, có
vài người tóc vàng mắt xanh mặc lễ phục đi qua nhưng cũng có không ít nam thanh
nữ tú quần là áo lượt tràn đầy vẻ tươi trẻ. Khi đón lấy chiếc áo khoác ngoài
mỏng của cô, mắt Lận Hòa như sáng bừng lên. Phía trước chiếc váy đen cô mặc kín
cổ cao tường nhưng phần lưng lại khoét khá sâu, thấp thoáng lộ ra phần xương bã
vai xinh đẹp thật gợi cảm.
Anh ta là nhà thiết kế, không
phải chưa từng nhìn thấy người đẹp nhưng vẫn bị choáng ngợp, thốt ra lời khen
ngợi.
Diệp Tề Mi cười thoải mái, chỉ đáp lại hai tiếng cảm
ơn.
Vị trí ngồi rất đẹp, chính giữa ba hàng ghế đầu tiên.
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh thắc mắc: “Rút cục người bạn mà anh mời quan
trọng thế nào mà khiến anh phải dốc tâm sức đến vậy?”
Lần này tới lượt Lận Hòa cười nhưng không trả lời.
Đoàn múa Vân Môn quả nhiên chấn động lòng người, ở
cảnh chôn hoa, cánh hoa bay ngợp trời như tuyết rơi, cánh hoa màu hồng phấn
dưới ánh sáng của đèn sân khấu càng thêm lung linh rực rỡ.
Các diễn viên múa bay nhảy trong màn hoa, lúc nhẹ
nhàng lúc mạnh mẽ, đẹp đến nỗi khiến người xem hồn xiêu phách lạc.
Cả đoàn ra chào cảm ơn khác giả, khoảng cách rất gần,
cô nhìn rõ những nghệ sĩ múa dưới ánh đèn sân khấu sáng trưng, họ cũng không
còn trẻ nữa nhưng lại có thân hình khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời đầy thần thái,
có người cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, xứng đáng được cổ vũ tán dương,
Diệp Tề Mi là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, màn đã khép vào lại kéo
ra, cứ thế đến ba lần mới thôi.
Khi xe ra khỏi nhà hát Thương Thành đã là nửa đêm, hai
bên đường phố xá vẫn tấp nập, tạo thành một dãi ánh sáng vui mắt như muốn làm
nhịp cầu nối tới chân trời.
“Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh.”
Anh ta mỉm cười: “Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nhờ có
cô mà tôi không phải đi xem một mình.”
“Tôi cũng định đi xem một mình nhưng không mua được
vé”. Cô trả lời rất tự nhiên, không nhìn thấy biểu hiện vui mừng trong mắt Lận
Hòa.
“Đi ăn chút gì nhé, tôi thấy hơi đói”.
Điện thoại của Diệp Tề Mi đổ chuông, cô làm động tác
xin lỗi rồi lập tức nghe điện thoại.
“Bảo Bảo, em đang làm gì?”
“Em vừa cùng bạn ra khỏi nhà hát.”
“Nhà hát?”
“Đoàn múa Vân Môn, nhớ không?”. Cô nhắc.
“À, anh nhớ rồi, Hồng Lâu Mộng phải
không, Lâm muội muội có đẹp không?”
“Không đẹp bằng em.” Cô thật thà trả lời, đầu bên kia
vang lên tràng cười sảng khoái.
“Giờ đang lái xe sao?”
“Bạn em lái, còn anh, anh ăn gì chưa?”
“On the way, em cũng biết anh ăn muộn mà.”
“Vậy anh mau ăn đi, anh nói làm em cũng thấy đói.”
Chuẩn bị cúp máy anh mới chợt nhớ ra: “Em đi xem với
ai? Kế Lôi Lôi à?”
“Không, em đi xem với một quý ông.” Cô thật thà khai
báo.
Rõ ràng là định trêu mình đây, trước khi cúp máy anh
cười lớn: “Được rồi, hai quý cô về
nhà sớm đi nhé, bảo cô ấy lái xe cẩn thận.”
Điện thoại ngắt rồi, Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt nhìn nó.
“Cô Diệp…”. Lận Hòa dè dặt hỏi
“Chẳng phải anh bảo đi ăn sao? Ăn ở đâu thế?” Cô ngẩng
đầu, nét mặt đã trở về trạng thái bình thường, mỉm cười hỏi anh.
Đã khuya nhưng nhà hàng đồ ăn Ý này vẫn rất đông
khách, ba người bàn bên cạnh có vẻ đang có một bữa ăn tối trang trọng, trên bàn
rất nhiều món, bên cạnh còn có một chiếc bánh kem hình bông hoa rất to.
“Sau này có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh, cố gắng
sống vui vẻ.”. Người đàn ông đó ăn mặc rất lịch sự, giơ ly rượu lên trước.
Người phụ nữ ngồi đối diện với anh ta, trang điểm tinh
tế nhưng mắt đỏ hoe, sau khi cụng ly với anh ta xong quay nhìn sang cô con gái
bên cạnh.
“Cưng, con cắt bánh kem đi.”
Cô bé chắc tầm bảy, tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn, mái
tóc đen dài. Cô bé không nói gì, ngoan ngoãn đứng lên cắt bánh kem. Lưỡi dao
trong suốt sau khi được ấn vài lớp bánh kem mềm mại thì không thấy nhấc lên.
Đầu cô bé cúi gằm, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy vài giọt nước mắt rơi xuống mặt
bàn.
“Ba mẹ, ba mẹ đừng li hôn, chúng ta hãy giống như
trước kia, cả ba cũng về nhà có được không? Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, vì vậy
ba mẹ đừng li hôn, có được không?”
Không có ai trả lời, cô bé khóc nức nở, đôi vợ chồng
kia có vẻ ngại ngùng, nhanh chóng thanh toán rồi đứng dậy.
Từ khi trở thành luật sư tới nay những chuyện thế này
cô đã gặp nhiều, từ lâu đã thấy rất bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy phản
ứng của bọn trẻ con cô vẫn cảm thấy tàn nhẫn.
Nhìn theo bóng họ, Diệp Tề Mi bỏ dao nĩa xuống, nét
mặt biến đổi.
Lận Hòa cũng nhíu mày: “Sao có thể làm thế trước mặt
trẻ con, thật quá đáng.”
Cô trầm ngâm khá lâu, sau đó nhẹ nhàng nói vài câu:
“Sao lúc đầu lại kết hôn? Giờ tại sao lại li hôn? Nếu sớm biết thế này, ba mẹ
có kết hôn nữa không? Nếu sớm biết sẽ có ngày chia tay, ba mẹ có sinh con ra
không?”
Lận Hòa im lặng, chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Nói xong thấy thật ngại quá, Diệp Tề Mi cười: “Không phải
tôi nói đâu, là Jimmy[1'>”.
[1'>
Jimmy: tác giả truyện tranh thiếu nhi nổi tiếng người Đài Loan.
“Tôi biết”. Anh ta gật đầu, sau đó chậm rãi nói tiếp,
“Nếu con bị tổn thương vĩnh viễn, ba mẹ có đ