
ờ này được ký, tôi nghĩ cơ hội hai người gặp nhau
cũng không nhiều nữa đâu, cần gì phải làm vậy chứ?”.
Người đàn ông kia là chủ một doanh nghiệp tư nhân, tự
mình mở một công ty thương mại, bình thường đã quen với việc la hét, giờ lại
đau đớn vì mất đi một số tài sản lớn, lúc này đang rất tức giận, thấy cô tiến
lên phía trước mắt anh ta đỏ ngầu, anh ta vung tay lên, giọng căm hận: “Cô đừng
vội đắc ý, sau này ra đường nên cẩn thận thì hơn”.
Đầu óc quay cuồng, cô lùi lại một bước, chút nữa thì
ngã. Trợ lý chạy lại, quát lớn: “Anh làm gì vậy?”.
Cô túm lấy vai của trợ lý, đứng vững lại, Diệp Tề Mi
dừng lại một lát rồi mới nói: “Tiểu Mai, ghi những lời anh ta vừa nói vào”.
Sau đó chỉ vào thân chủ của mình và luật sư của anh ta
đang đứng bên cạnh, và cả một người mặc đồng phục, lúc đó đang tới tòa án để
làm việc với nhân viên của tòa, “Cô, anh và cả anh nữa, vừa rồi tôi bị người ta
đe dọa, tôi tạm thời bảo lưu quyền tố cáo người đàn ông này, các vị đều là nhân
chứng”.
Hả…? Không ngờ cô lại ghê gớm đến thế, người đàn ông
vừa rồi còn ăn nói hung hăng kia đứng im như tượng gỗ.
Cuối cùng sau khi mọi việc kết thúc, Diệp Tề Mi cảm
giác đến hít thở cũng phải cố sức, bận rộn từ sáng tới chiều không kịp ăn gì,
tạm thời lúc này cô không còn sức để làm bất cứ việc gì nữa, cô dựa người vào
lưng ghế thở dài.
Điện thoại bị ném trên bàn, lặng như tờ không một động
tĩnh. Cô đưa tay ra cầm lên, trên đó có rất nhiều lời nhắc, bạn có cuộc gọi nhỡ
nhưng đều là những cuộc gọi nhỡ của trợ lý sáng sớm nay, lúc đó cô vẫn còn chưa
mở máy.
Ban đầu là cảm giác giận dỗi, nhưng giờ thì chuyển
sang lo lắng.
Thành Chí Đông, anh thế nào rồi?
Người đàn ông này luôn thẳng thắn đơn giản, bên ngoài
thì nhìn giống người Trung Quốc nhưng bên trong tâm hồn, lối sống đều theo
phong cách của người Mỹ, biểu lộ tình cảm thẳng thắn không úp mở, có điều gì
không vui cũng lập tức cho cô biết ngay để dễ dàng hiểu nhau, cùng nhau giải
quyết.
Đã chứng kiến nhiều những mối tình gắn bó keo sơn vượt
qua khó khăn trắc trở rồi cũng chia tay kiểu Trung Quốc, tính cách này của anh
càng thêm đáng quý và xứng đáng được trân trọng.
Chính vì điều đó, cô mới ngay lập tức thông báo cho
anh biết rằng anh có con, cũng biết anh sẽ rất kinh ngạc, bất ngờ, không biết
nên đối diện với việc này như thế nào, rồi anh sẽ suy nghĩ, nhưng quyết sẽ
không bao giờ bốc hơi khỏi thế gian này.
Không chần chừ, cô cầm điện thoại lên nhấn nút gọi,
không nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc, bên đó chẳng vọng lại bất cứ một
âm thanh nào.
Kinh ngạc nhìn lại chiếc điện thoại một lần nữa, lại
hỏng rồi sao? Chẳng phải vừa mới mua sao?
Cô nhấn nút rồi tiện tay bấm gọi cho một số bất kì
nhanh chóng được kết nối, giọng của trợ lý Tiểu Mai đầy ngạc nhiên vang lên:
“Luật sư Diệp, em ở bên ngoài mà, sao chị lại gọi vào
di động?”.
Đâu có hỏng… Diệp Tề Mi đành tìm một lý do để lấp
liếm: “Ờ, giờ cũng chẳng còn việc gì nữa, chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì đó
được không?”.
“Vâng, được ạ”. Hiếm khi thấy luật sư Diệp chủ động
mời đi ăn, giọng nói ở đầu dây bên kia rất vui vẻ.
Quán trà và đồ ăn nhẹ kiểu Hồng Kông từ sáng tới tối
lúc nào cũng rất đông khách, ngồi xuống chiếc ghế mềm trong góc tường, Tiểu Mai
bắt đầu dò ngón tay trên tờ thực đơn được ép dưới kính bàn, đọc một tràng:
“Hoành thánh tôm thế nào ạ? Ai da, lâu rồi không được ăn caramen, chị có muốn
gọi món gì ngọt ngọt chút không?”.
Vốn không phải là người quá kén chọn nên Diệp Tề Mi
đồng ý. Mặc dù hôm nay không có tâm trạng để ăn, nhưng giờ thì khác, không muốn
cũng phải ăn.
Tiếng người cười nói ồn ào, nhân viên phục vụ tay bưng
khay đồ ăn đi như chạy, khi bưng món lên đều lớn tiếng hỏi: “Bánh bao dứa của
bàn nào đây? A, tào phớ hạnh nhân của anh sẽ được mang lên ngay”.
Cuối cùng cũng quyết định xong sẽ gọi những món gì,
Tiểu Mai đưa tay vẫy phục vụ lại, Diệp Tề Mi ngồi yên lặng bấm điện thoại gọi
liên tục, vẫn không được, sau khi tắt đi trán có hơi nhăn lại, thi thoảng lại
nhấn nút gọi lại.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng cô thấp thỏm không yên như
thế, Tiểu Mai thắc mắc: “Ai vậy chị? Không gọi được ạ?”.
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười, đằng sau Tiểu Mai là màn
hình ti vi được treo lơ lửng trên không, liếc mắt nhìn qua, Diệp Tề Mi đột
nhiên đứng bật dậy.
“Luật sư Diệp?”. Hôm nay biểu hiện của luật sư Diệp
rất bất thường, Tiểu Mai líu lưỡi.
Trên màn hình ti vi đang phát tin tức quốc tế, trong
quán rất ồn ào, không nghe rõ đang nói gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn
ngủi chuyển hình đó, dòng chữ chạy phía dưới cô nhìn rất rõ.
“Theo tin cho biết, hiện tại tình hình chính trị ở
Philippines rất bất ổn, tại vùng ngoại ô của thủ đô Manila, lúc năm giờ chiều
nay theo giờ địa phương ngày hôm qua, lực lượng vũ trang chống chính phủ đã bắt
giữ hai mươi mốt người nước ngoài làm con tin, theo nguồn tin cho biết trong số
đó có một nam thương nhân Hoa Kiều, chính phủ nước sở tại lên án mạnh mẽ hành
động này…”.
Cô cứ đứng im như vậy, điện thoại vẫn đang áp vào tai,
khi bừng tỉnh lại mới