
thấy mình vẫn đang đứng dưới màn hình ti vi, mắt trừng
trừng nhìn vào đó.
Những ánh mắt tò mò từ bốn phía dồn vào cô, mọi người
đều giật mình vì biểu hiện của cô, Tiểu Mai cũng hốt hoảng đứng bật dậy đưa tay
ra lay: “Luật sư Diệp, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”.
Ngón tay cô bấu chặt vào chiếc điện thoại, áp chặt vào
tai, khiến cô mơ hồ có cảm giác đau, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.
Từ nhỏ tính cách của cô đã rất cứng rắn, mạnh mẽ, cũng
có khả năng chịu đau giỏi hơn những đứa trẻ khác, đả kích càng lớn thì mặt cô
càng không biến sắc, lúc bảy tuổi khi cô vừa ra khỏi cửa, một cơn gió mạnh ập
tới làm cửa sập lại quá nhanh, cô chưa kịp rút tay về, bị kẹp tới mức không còn
ra hình dạng ngón tay nữa. Nhưng trước sự đau đớn tột cùng đó, cô chỉ ngồi thụp
xuống co người lại im lặng, không nói một câu nào cho tới khi nỗi đau đớn qua
đi.
Ba mẹ đều rất bận rộn, cô đã quen với việc phải ở nhà
một mình, có khóc cũng chẳng có ai tới an ủi dỗ dành, thế thì thà chẳng khóc
còn hơn.
Sau này dần lớn lên, càng cảm nhận được ưu điểm trong
việc xử lý mọi việc theo chiều hướng đó, đúng thế, cho dù có xảy ra chuyện gì,
càng tỏ ra hoảng loạn cũng chỉ gây tò mò và thu hút sự chú ý của người xung
quanh, chẳng ích gì, thà im lặng để tự mình giải quyết.
Tự tận đáy lòng cô vẫn rất bình tĩnh, hốt hoảng gì
chứ? Philippines lớn như vậy, người nước ngoài ra vào cũng đâu phải ít, người
đó chưa chắc đã là anh ấy, hơn nữa có phải viết kịch bản cho phim truyền hình
đâu, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?
Có gì mà phải lo lắng? Nhưng lần này không giống với
những lần trước, còn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng thì cơ thể đã có những phản
ứng rất đáng bị chỉ trích, thì ra những mệt mỏi vẫn quanh quẩn trong người suốt
thời gian qua lúc này ào ào dâng lên như lũ cuốn đúng vào lúc tâm trạng cô mềm
yếu nhất, cô muốn quay về chỗ ngồi nhưng đôi chân như đang run rẩy, không thể
nhấc lên được.
“Luật sư Diệp?”. Tiểu Mai gọi to hơn.
“Em ở lại ăn nhé, chị có việc phải xử lý gấp”. Cô tỉnh
ra, vội vàng nói với Tiểu Mai một câu rồi cầm túi xách lao ra ngoài.
Đứng trước xe của mình cô trấn tĩnh lại, sau đó tìm
điện thoại nhấn nút gọi.
“Chung Chung, mình là Tề Mi”.
Chung Chung là bạn học cũ của cô, sau khi tốt nghiệp
vào công tác trong một cơ quan truyền thông, nhận được điện thoại của cô rất
kinh ngạc, “Tề Mi? Bọn mình đúng là có thần giao cách cảm, mình đang định gọi
điện cho cậu, cuối tuần này họp lớp nhé, ăn uống xong sẽ đi hát, lần này không
được bỏ về giữa chừng đâu đấy”.
Đâu còn thời gian để nói chuyện phiếm với cô ấy nữa,
Tề Mi nói ngắn gọn: “Mình có chuyện này muốn hỏi cậu, liên quan tới những người
bị bắt giữ ởPhilippines ngày hôm qua”.
“A? Cậu cũng có hứng thú với những tin như vậy sao?
Giờ không làm luật sư nữa, chuyển qua làm cho Liên Hợp Quốc hả?”.
Là bạn giường tầng trên tầng dưới, Chung Chung định
trêu ghẹo cô như thời còn đi học.
“Chung Chung, mình không đùa đâu. Trong số những người
bị bắt giữ đó có phải có một người đàn ông Hoa Kiều không? Hãy cho mình biết
tên của anh ta”.
“Tên? Cậu hỏi cái này để làm gì?”. Nghe giọng cô rất
nghiêm túc, Chung Chung ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô Tề Mi không phải là
người có tính hiếu kì, sao đột nhiên lại quan tâm tới những chuyện đại sự trên
thế giới.
“Mau nói cho mình trước đã”.
Tâm trạng rối bời, Diệp Tề Mi nắm chặt điện thoại để
kiềm chế cảm xúc.
“Đợi chút, để mình xem đã”.
Không đùa nữa, Chung Chung cúi đầu kiểm tra, “Không
có, danh sách vẫn chưa được gửi đến, tuy nhiên đa phần họ đều là khách du lịch,
còn có một thương nhân người nước ngoài, ố ô, người đó mang quốc tịch Mỹ”.
Tay run run, điều hòa trong
xe mát lạnh, lúc này cô mới để ý người mình ướt đẫm mồ hôi. Ngồi ngay ở ghế
lái, mỗi lần gió lạnh từ điều hòa thổi tới, cô run lên bần bật.
Gọi điện thoại đặt vé máy bay, Diệp Tề Mi lái xe như
bay về nhà, vừa vào nhà mở ngăn kéo lấy hộ chiếu, chuẩn bị một ít đồ đơn giản,
sau đó xách túi đi ra ngoài. Vừa xuống lầu thì gặp Lận Hòa, anh tỏ vẻ ngạc
nhiên: “Tề Mi, em đi công tác à?”.
“Không, tôi có việc riêng phải đến Philippines”.
Cô vẫn bước nhanh về phía trước.
Lận Hòa kéo cô lại ngăn cản: “Việc gì mà gấp đến thế?
Hôm qua em vừa ngã phải vào bệnh viện, giờ lại muốn ra nước ngoài, em không
biết lựa sức mình sao?”.
“Lận Hòa”. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảm ơn anh đã
quan tâm, nhưng giờ tôi đang vội”.
“Tề Mi”. Anh cũng nhất định không buông tay, bị ánh
mắt lạnh lùng của cô chiếu thẳng vào người.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn đã thấy không khỏe, Lận
Hòa nới lỏng tay, sau đó chậm rãi nói: “Em ra sân bay phải không? Tôi đưa em đi
nhé?”.
“Không cần, tôi tự lái xe”.
Không có cách nào ngăn cản cô, anh đành đứng im lặng
nhìn cô lên xe và khởi động máy, tốc độ của chiếc xe Volvo màu đỏ không nhanh,
ngược hẳn với bộ dạng hùng hổ vừa rồi của cô.
Cảm thấy nghi ngờ, anh nhìn chằm chằm vào nó, chiếc xe
chuẩn bị lăn bánh ra khỏi cổng lớn liền hơi khựng lại, sau đó đầu xe như
nghiêng sang một bên, nguy hiểm sượt qua trụ cổng.
Lận Hòa hốt hoảng