
lao đến, còn chưa chạy đến nơi thì
nghe thấy tiếng phanh xe như xé trên đường và tiếng nhiều người kêu la ầm ĩ.
Còn chưa mở mắt ra nhưng cô đã nghe thấy tiếng ai đó
đang nói chuyện ở bên cạnh, giọng chị Lí Vân nghe rất bực bội: “Cậu rõ ràng
biết là sức khỏe nó không tốt, còn để nó lái xe một mình, giờ đứng đấy mà lo
lắng, lo thì được ích gì, hối hận dần đi là vừa”.
Trong phòng chìm vào im lặng rất lâu mới có người trả
lời, là tiếng Lận Hòa: “Bác sĩ Lí, tôi chỉ mong Tề Mi không có chuyện gì, chị
có thể nói cho tôi biết tình trạng hiện giờ của cô ấy được không?”.
Cảm nhận được thái độ thành khẩn của anh, giọng Lí Vân
như dịu lại: “Nó không sao, có điều sau khi sảy thai cơ thể rất yếu, về nhà
phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian này nó cần có người chăm sóc”.
Tứ chi cô nặng trịch, mi mắt cũng vậy, rất mệt, vốn
không có cảm giác đau, chỉ buồn ngủ thôi, cũng không muốn mở mắt ra giải thích,
nhưng khi nghe thấy hai từ đó, trái tim cô như bị buộc chặt bởi một sợi dây,
không biết ai đó đang ra sức siết chặt, cứ mỗi một nhịp đập, nút thắt lại chặt
thêm, đau đớn đến không thể thở được, không đợi cơ thể kịp phản ứng, khóe mắt
đã nóng ấm, nước mắt cứ thế trào ra.
“Tề Mi”. Mọi người cùng đồng thanh gọi, sau đó là
giọng Lận Hòa hết sức khẩn cầu: “Bác sĩ Lí, có thể để tôi ở lại với cô ấy một
lúc không?”.
Lí Vân thở dài, sau đó tiếng bước chân xa dần.
Trong phòng yên tĩnh, “Tề Mi?”.
Giọng rất nhỏ, trước mắt vẫn tối sầm, mở mắt ra, nhìn
thấy anh đang cúi người xuống gọi, ánh mắt cô lạnh lẽo.
Đầu óc như đặc quánh, nhưng nghĩ một lúc thì thấy
trống rỗng.
Mới có một ngày, nhưng cô đang nhớ lại. Trong cửa hàng
bánh bao hôm ấy, cô ngồi trong xe bên kia con đường nhỏ hẹp người qua lại tấp
nập, chăm chú nhìn cô bé với mái tóc dài đen mượt vừa nói vừa nhón chân lên
thơm vào má mẹ.
Thời khắc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng
trong bụng mình cũng đang mang một em bé nhỏ xíu, thơm tho và mềm mại, bởi vì
có sự gắn kết máu mủ nên cảm thấy đó chính là bảo bối đáng quý nhất trên thế
giới này.
Và cả lúc ngồi bên cạnh ba, nhìn ba lái xe từ từ đi ra
khu nhà mình ở, lúc nói chuyện với cô lúc nào cũng cười, rất yêu thương gọi cô
là Bảo Bảo, ba nói rằng cô có lớn thế nào vẫn là Bảo Bảo của ba.
Lúc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng đến hình
ảnh người đàn ông đó nhìn thấy con liền mỉm cười, tưởng tượng cảnh đứa bé gọi
anh là ba, sau đó được anh nhấc bổng lên cười đùa vui vẻ, hạnh phúc như cô hồi
nhỏ.
Anh ấy nói “Anh muốn, anh muốn em sinh con ra, nếu em
không có thời gian anh sẽ nuôi”.
Cô không nên nghi ngờ anh, anh đã nói thành khẩn như
thế, giọng nói như có chút van nài, sao cô lại nghi ngờ anh đang nghĩ ngợi sâu
xa, sao lại nghi ngờ anh đang trốn tránh?
Chính cô cũng biết, sự việc không đơn giản như thế,
chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, còn bây giờ, đến tưởng tượng cũng
không được nữa.
Đau quá, mỗi lần tim đập đối với cô là cả một sự giày
vò, cả lồng ngực như trống rỗng.
Cô nghiến chặt răng tự khuyên mình không được mất kiểm
soát, phải kiềm chế, không có gì là không thể vượt qua.
Hồi nhỏ ngón tay bị cửa kẹp, lúc rút ra tím bầm, nhưng
chẳng phải rồi cũng qua đó sao, giờ nhìn cũng không thấy dấu vết gì nữa.
Nhưng lần này không thể, lần này không như thế. Người
đứng trước mặt cúi hẳn người xuống nhìn cô rất dịu dàng, bàn tay huơ huơ trước
mặt cô, tiếng nức nở như bị đè nén rất lâu, cuối cùng cũng bật thành tiếng
khóc.
“Không sao đâu, rồi sẽ qua thôi”. Giọng Lận Hòa dịu
dàng.
“Anh không biết, anh không hiểu đâu”. Cô sụt sịt,
giọng như nghèn nghẹn.
Tề Mi...
Trời đã tối nhưng đèn trong phòng bệnh vẫn chưa bật
lên, cô lấy cánh tay che ngang mặt, nước mắt lăn dài trên má, ánh lên lóng lánh
trong bóng tối, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, từ nơi sâu thẳm nhất cảm xúc
hỗn loạn, đau đớn xót xa.
Khi lao ra khỏi khu chung cư, chiếc Volvo màu đỏ của
cô đụng phải một chiếc xe khác đang lao đến từ hướng đối diện, cũng may cô lái
xe với tốc độ khá chậm, đối phương cũng đánh lái tránh kịp thời, cho nên va
chạm không phải quá trực diện, nhưng hình ảnh cô ngất xỉu trong xe cũng khiến
anh hồn xiêu phách lạc, hiện trường hỗn loạn, khi bế cô ra khỏi xe, ghế lái đã
ướt sũng máu, nhìn kĩ thì không thấy vết thương ở đâu, anh không có kinh
nghiệm, người lái chiếc xe kia cũng sợ đến bủn rủn chân tay, chứ đứng như trời
trồng tại chỗ không nói được câu nào, anh cố gắng giữ bình tĩnh gọi cấp cứu,
nhưng hai tay đang bế cô run bần bật, cho tới khi bệnh viện thông báo cô đã sảy
thai, không nguy hiểm đến tính mạng nữa lúc đấy anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì
nín thở khá lâu nên cổ họng anh bỏng rát.
Sống với một người có cuộc sống như Thành Chí Đông thì
người con gái cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã, anh sớm đã dự
liệu được điều đó, nhưng có điều không thể dự liệu được là nó đến quá nhanh,
hơn nữa còn khiến cô bị tổn thương rất sâu sắc.
Thành Chí Đông, anh hãy nhìn xem anh đã làm gì, Tề Mi
luôn luôn lạnh lùng, xinh đẹp như một công chúa, giờ thì lại khóc nức