
chịu đựng được!
Anh không muốn động đậy, chỉ biết túm chặt lấy ý nghĩ
là anh nhất định sẽ đợi cô về, tận mắt nhìn thấy cô, đích thân hỏi cô xem vì
sao cô lại làm như thế?
Thời gian nặng nề trôi qua, anh cứ đứng như thế từ lúc
mặt trời còn rực rỡ cho tới khi bóng hoàng hôn ập xuống, chân như tê dại, người
đi qua đi lại ở khu này đã bắt đầu len lén nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc khó
hiểu, nhưng nhìn khí chất của anh, không ai dám bước lên phía trước.
Một chiếc xe từ từ vòng vào, dừng lại trước tòa nhà,
cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai
đều giật mình.
Đứng sững lại, Lận Hòa nheo nheo mắt. Thành Chí Đông,
sao anh lại ở đây? Bóng tối đã bao phủ, đèn trong khu chung cư cũng đã bật,
người đàn ông đó lại đứng dưới ánh đèn hỗn loạn đó, nhìn không rõ nét mặt,
nhưng khí thế vẫn rất hiên ngang.
Bật đứng thẳng dậy theo phản xạ, Thành Chí Đông nhìn
về phía anh ta.
Thu ánh mắt lại, không nhìn Thành Chí Đông nữa, Lận
Hòa tiếp tục hành động đang dang dở của mình, chậm chạp mở cửa xe phía sau, anh
ta đưa hai tay vào, như muốn ôm thứ gì đó.
Bàn tay trắng muốt lộ ra trước, tư thế như muốn từ
chối, sau đó đôi chân thon dài, dần dần lộ ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng như không
dám tin vào mắt mình của Thành Chí Đông.
Diệp Tề Mi nằm trên xe ngủ để lấy lại sức, hoàn toàn
không nhận ra một con sóng lớn đang ập đến, cô nén đau bước xuống xe, cố gắng
bước đi trên đôi chân mềm nhũn không còn sức lực của mình, mùi hương hoa thoang
thoảng trong gió đêm, tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, những ánh sáng lờ
mờ hắt ra từ những ô cửa sổ trên đó.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng thẳng người lên, vuốt
lại mái tóc dài bị gió làm rối tung của mình.
Không dám tin vào mắt mình, Thành Chí Đông bước lên
một bước, rồi lại đứng lại.
Muốn lên tiếng gọi cô, nhưng không sao cất được lên
lời, trong đầu anh như có gì nổ tung, trong ý thức của mình thì anh đã lao về
phía đó, nhưng dưới chân như bị xích chặt, muốn cũng không thể nhấc lên được.
Vừa xuống xe Lận Hòa đã đưa tay ra đỡ, nhưng Diệp Tề
Mi vẫn đẩy ra tránh, quay đầu sang nói cảm ơn.
Cô thoáng nhìn thấy hình bóng cao lớn thân thuộc của
một người đứng sừng sững trong bóng tối, cô sững lại, cứ ngỡ là ảo ảnh.
Nhìn kĩ lại lần nữa, vẫn còn ở đó, không phải là ảo
ảnh do bộ não đã hỗn loạn suốt hai ngày nay của cô tạo ra, không nghĩ nhiều tới
những chuyện khác, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là trái tim cô như được nới
lỏng.
Chí Đông, thì ra anh vẫn bình an vô sự.
Muốn gọi anh, hình bóng cao lớn trong bóng tối đó bỗng
động đậy, chỉ vài bước chân đã tới trước mặt cô, giọng khan đặc: “Tề Mi, em đi
đâu vậy?”.
Giọng điệu này… bao nhiêu tiếng lòng cô muốn nói với
anh đột nhiên bị giọng điệu chất vấn của anh ngắt lời, Diệp Tề Mi mở to mắt
nhìn anh, cô tròn mắt ngẩng đầu nhìn anh như một đứa trẻ bị chấn động mà không
rõ nguyên nhân.
Cô không trả lời, có thứ gì đó lạ lẫm đang hoành hành
ngang ngược trong đầu anh, anh giơ tay lên túm lấy cô: “Em nói đi chứ!”.
“Anh Thành”. Bàn tay sắp chạm tới cánh tay của cô bị
chặn lại trên không, giọng Lận Hòa dù nhẹ nhưng hết sức kiên định: “Tề Mi vừa
từ bệnh viện về, xin anh thận trọng”.
“Anh tránh ra”. Hất tay anh ta ra, giọng Thành Chí
Đông càng lúc càng lớn: “Em tới bệnh viện làm gì? Tại sao lại đi cùng anh ta?
Còn con đâu? Tề Mi, em mau nói đi!”.
“Thành Chí Đông”, cô nén giọng xuống hít thở, Diệp Tề
Mi nhìn anh trừng trừng như không dám tin vào mắt mình.
Khuôn mặt anh trong bóng tối nhìn sao mà xa lạ thế,
hai mắt vằn lên những tia máu, hai bên má là một vành râu quai nón mọc lởm chởm
xanh rì, hai đầu long mày nhíu chặt, quai hàm xiết chặt.
Đây vẫn còn là người đàn ông mà cô quen thuộc sao?
Người đã từng vô cùng thân mật với cô, người đàn ông luôn mỉm cười gọi cô là
Bảo Bảo đấy sao? Người đàn ông nửa đêm đã ôm chặt cô từ phía sau rồi vùi mặt
vào lưng cô mà hôn mà thơm đấy sao? Người đàn ông mỗi lúc gọi điện cho cô giọng
nói như mang theo cả tiếng cười, nói rằng nhớ cô, đã biến đâu mất rồi?
Cô đã từng lo lắng như thế, lo anh xảy ra chuyện, sợ
anh không thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp lại anh nữa, sợ tới mức
sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ muốn bay tới nơi nào được
gần anh mà thôi.
Bất ngờ cô được, bất ngờ mất đi, mới có được niềm vui
bất ngờ, đã phải trải qua những giây phút giữa sự sống và cái chết, hai ngày
nay, cô vô cùng mệt mỏi, nhưng đáng buồn hơn cả là, tất cả những giờ khắc ấy
anh đều không có mặt bên cạnh cô, đối mặt với tất cả những việc đó chỉ có mình
cô, đơn độc một mình cô!
“Tề Mi!”. Đợi mãi không thấy cô trả lời, thứ lạ lẫm
trong đầu đó càng lúc càng trở nên sắc nhọn, mạch máu ở thái dương như giật
liên hồi, đau muốn vỡ tim, thần kinh căng thẳng, Thành Chí Đông như sắp hét
lên.
Vẫn đứng im không nhúc nhích, Diệp Tề Mi nhìn thẳng
vào anh, ánh mắt của cô từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cơ thể không còn cảm thấy đau nữa, nhưng vết thương ở
nơi sâu thẳm nhất trong trái tim vẫn đang rỉ máu, đau xót không thôi.
Đau k