
m, cảm thấy lạnh, thèm được
ai đó ôm chặt, cô khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, sau đó tự mình xuống giường chậm
rãi nhặt từng thứ từng thứ một lên.
Cô vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, buộc tóc lại,
rồi quay người đi vào bếp lấy khay đá không ra thêm nước vào rồi đặt vào ngăn
làm đá. Bật đèn bếp lên, một mình ngồi đó uống nước, ánh đèn màu trắng sáng, soi
rõ cả những lằn gân xanh nổi lên qua làn da trắng mỏng ở cổ tay.
Ngày mai phải nhớ thay cái bóng đèn này thành bóng màu
vàng.
Viết câu đó trên tờ giấy nhớ, cô dán nó lên cửa tủ
lạnh, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, cô dùng nước cho thêm đá để vỗ lên mặt,
ngoài việc mắt hơi có quầng thâm, nhìn mình trong gương như đã hoàn toàn khôi
phục được thần thái.
Mở cửa ra đã nhìn thấy Lận Hòa và Bối Bối đứng đợi bên
ngoài, nhìn thấy cô một thì cười, một lại vươn đầu ra.
“Tề Mi, anh biết em ra viện là sẽ đi làm ngay, để anh
đưa em đi nhé?”.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, xe của cô vẫn ở gara sửa
chữa, gọi taxi cũng được, nhưng hàng xóm đã có lòng tốt thế này.
“Vâng, vậy lại phải phiền anh rồi, Bối Bối cũng đi
cùng chứ? Trên đường đi sẽ mua bánh mì kẹp thịt bò cho mày nhé?”.
Bối Bối sủa vang, ra vẻ rất thích thú.
Cô cũng mỉm cười, có điều ánh mắt thật u ám.
Cô ấy luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh
mẽ, kiên định độc lập, dường như cô không cần gì, không thiếu gì.
Mặc dù đã bước vào thế giới của anh,
nhưng vẫn giữ lại cho mình một không gian rộng lớn phía sau, có thể lại về bất
cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự do bay nhảy.
Diệp Tề Mi không có ý định liên lạc với Thành Chí
Đông, anh cũng không liên lạc với cô.
Tiếp tục sống và làm việc như bình thường, một tuần
sau, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo vốn có trước đó như chưa từng có chuyện gì
xảy ra.
Nhưng tận sâu thẳm trong trái tim cô biết không phải
như vậy.
Cô bắt đầu mất ngủ, không dám ở một mình, những lúc
một mình lái xe sẽ chảy nước mắt vì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trên đường
vô tình bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay yêu thương thì đánh mắt đi
nơi khác hoặc cố chấp nhìn chằm chằm theo bóng họ xa dần.
Cô không biết cảm giác đó gọi là gì, lẽ nào đó chính
là cảm giác thất tình như người ta vẫn nói? Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn nghĩ
cảnh anh bỏ đi ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ, một tuần, đủ để anh bay tới bất
kì góc nào của thế giới. Cô cũng không có hứng thú với việc đoán xem liệu bây
giờ anh có đang ở trong thành phố này hay không.
Không ngon miệng, không muốn ăn. Trong vòng một tuần
nhìn cô gầy đi thấy rõ, từ lúc bác sĩ Lí Vân nói với anh rằng cô ấy cần có
người chăm sóc, Lận Hòa ngày ngày dồn hết tâm sức chú ý tới cô, đầu tiên là
khuyên cô nên ăn nhiều hơn, sau đó thì không thể kiên nhẫn được, gần như cưỡng
chế lôi cô đi ăn cơm.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng cô liền nhìn thấy chiếc xe
quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là nhíu mày, trợ lý Tiểu Mai đi
bên cạnh vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Bạn trai của luật sư Diệp thật tốt, hôm nay
lại tới đón chị nữa”.
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi”. Bên đó Lận Hòa
đã xuống xe bước tới, nhìn thấy cô từ xa đã mỉm cười.
“Tề Mi, mau lên xe đi”.
“Lận Hòa, em đã không sao rồi, chẳng phải em đã nói
không cần tới đón nữa sao?”.
Diệp Tề Mi không biết làm thế nào để giải thích, đành
nhìn Tiểu Mai vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt, nói rõ ràng.
“Anh đến đưa em đi ăn cơm, để em tự về thì thế nào
cũng bỏ bữa, bác sĩ nói anh phải chú ý chăm sóc em”.
Diệp Tề Mi nhướn mắt nghiêng mặt sang, cảm thấy có
những chuyện không thể không nói cho rõ ràng: “Là chị ấy hiểu lầm thôi, anh
không phải chăm sóc em”.
“Tề Mi”. Khuôn mặt ôn hòa của Lận Hòa trong ánh chiều
tà hiếm khi trông kiên định đến như thế, “Anh đã nói rồi, anh rất vui vì được
chăm sóc em, có cần anh phải nhắc lại một lần nữa không?”.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, dù cho có cố tình
làm ngơ, dù cho hai ngày nay tâm trạng của cô hỗn loạn rối bời, nhưng nghe anh
nói câu này tự nhiên cũng thấy động lòng. Không được, giờ cô còn tâm trí đâu mà
bận tâm tới những việc như thế này nữa, dứt khoát một lần cho xong thôi.
“Tìm một nơi nào đó yên tĩnh mình cùng ăn cơm, em có
chuyện muốn nói”.
Anh mỉm cười, đôi môi cong lên nhìn rất dịu dàng:
“Được, địa điểm để anh lo”.
Không định đôi co ở đây nên Diệp Tề Mi gật đầu đồng ý.
Kết quả là anh lại lái xe thẳng về nhà, xuống xe Diệp
Tề Mi thắc mắc, chẳng phải nói là muốn ăn cơm sao? Lẽ nào nhìn sắc mặt vừa rồi
của cô không tốt nên anh đã đoán được việc mà cô muốn nói vì thế định rút lui?
Nếu đúng là như vậy thì cũng không tồi, nếu anh đã có
bản lĩnh nhìn mặt đoán ý như thế thì còn đi làm kiến trúc sư làm gì, đeo cái
biển đại sư vào người rồi phổ độ chúng sinh là được.
“Em lên trước đây”. Cô đẩy cửa bước xuống xe.
“Chờ đã”. Anh nhanh nhẹn xuống xe, mở cốp phía sau lấy
đồ ra.
Diệp Tề Mi nhìn anh đang tay xách nách mang túi to túi
nhỏ mà mắt tròn mắt dẹt.
Chiếc túi nilon trắng tinh, còn có vài cọng hành xanh
mơn mởn thò ra ngoài miệng túi, nhìn thật không hợp với anh chút nào, Diệ