
nở trước
mặt anh như một đứa trẻ.
Anh đưa tay ra, ôm gọn hai bàn tay cô ấy trong tay
mình, “Tề Mi, em đừng khóc nữa, không sao đâu”.
Không, thứ cô cần không phải đôi bàn tay này, cô muốn
người đàn ông đó, cô muốn Thành Chí Đông, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cô rất muốn nói với anh rằng, hai ngày nay cô sống rất
khổ sở, giờ con không còn nữa, cô rất đau lòng.
Nhưng anh lại không ở đây, lúc cô cần, người đàn ông
ấy luôn không bao giờ có mặt.
Không nói lên lời, cô chỉ khóc, Lận Hòa cũng im lặng,
ngồi cạnh giường nắm chặt tay cô không buông lơi.
Vừa xuống máy bay anh liền gọi điện, nhưng đầu dây bên
kia không có ai nghe máy, cuối cùng là không thể liên lạc được.
Thành Chí Đông đã kiệt sức. Suýt chút nữa thì gặp thần
chết ở Philippines, mùi của cái
chết vẫn lởn vởn quanh mũi anh, quân của chính phủ và phiến quân đã đụng độ
nhau ngay trước mặt anh.
Anh đã từng đi rất nhiều nước, đương nhiên cũng đã
từng đến rất nhiều nơi nguy hiểm, trước khi Ấn Độ xảy ra bạo loạn anh còn đến
nhà máy ở địa phương để xác nhận xem bên đó có đáng để mua lại hay không, sau
khi Afghanistan xảy ra biến động, chính anh đã tận mắt chứng kiến những vết đạn
găm trên các tòa nhà bên đường, nhưng lúc đó tất cả đã trở về trạng thái an
toàn, khác với lần này tận mắt chứng kiến cuộc xung đột và ở giữa làn đạn.
Vừa mở cửa xe đã nghe tiếng súng vang lên, sau đó
người đội trưởng mắt trợn trừng ngã rầm xuống đất. Khi viên đạn thứ hai sượt
qua người anh găm vào thân xe, anh sợ hãi tới mức không thể nhúc nhích được
người, phía trước hỗn loạn vô cùng, bên tai nghe thấy tiếng nhân viên của mình
kêu lên thảm thiết.
Anh bị ai đó túm lấy ấn xuống dưới gầm xe, tiếng súng
vẫn đùng đoàng không ngớt, lẫn trong đó là những tiếng la hét, bốn bề khói súng
mù mịt, cuối cùng sau khi một đội quân lớn của chính phủ tới được, hai bên đều
đã có thương vong.
Sau khi về tới khu vực an toàn anh lập tức liên hệ với
một quan chức mà anh quen trong chính phủ, yêu cầu họ cho người tới bảo vệ
những nhân viên người nước ngoài chưa kịp sơ tán khỏi nhà máy, hộ tống họ về
nước trước, những lúc nguy hiểm như thế này, chẳng gì đáng giá nữa, chỉ tính
mạng con người là quan trọng.
Ở khu vực an toàn đường dây điện thoại quốc tế không
thể gọi và nhận điện được, muốn liên lạc với ai cũng phải nhờ bên quân đội, anh
lo lắng cho cô, lòng nóng như lửa đốt.
Sắp xếp cho những nhân viên bị thương đi điều trị, xử
lý tình trạng phải dừng sản xuất ở nhà máy, sau khi xong việc anh đã hai ngày
không chợp mắt. Không có thời gian nghĩ đến những việc khác, vừa xong việc anh
liền vứt bỏ tất cả bay về Trung Quốc.
Lần ra sân bay này anh được xe của quân đội hộ tống,
sân bay được bảo vệ rất nghiêm ngặt, tất cả quân nhân mặc quân phục đều mặt mày
nghiêm nghị, rất đông người nước ngoài hoảng sợ rời khỏi Philippines, người phụ
trách nhà máy là người địa phương, đưa anh tới tận cửa kiểm soát, “Tổng giám
đốc Thành, công ty mẹ ở Mỹ đang giục anh về, sao anh lại bay về Trung Quốc?”.
“Tôi có một việc hết sức quan trọng, việc bên Mỹ tôi
sẽ gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị, cậu
không phải lo”.
Mấy ngày liền không ngủ, hai mắt anh đỏ ngầu, anh trả
lời ngắn gọn rồi quay người đi vào trong.
Đã lâu không liên hệ, bình thường thì có thể giải
thích, nhưng giờ họ đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, anh thực sự không dám chắc
về phản ứng của cô, lần đầu tiên bấm điện thoại gọi cho cô trong lòng Thành Chí
Đông thấp thỏm.
Kết quả là không ai nghe máy.
Tề Mi, em giận anh sao? Không phải anh cố ý không liên
lạc với em, đừng làm vậy có được không?
Gọi đến văn phòng của cô, trợ lý Tiểu Mai đã rất quen
thuộc với giọng anh, nghe anh hỏi lập tức trả lời: “Hai ngày nay luật sư Diệp
nghỉ ốm, không đi làm, anh gọi di động cho chị ấy nhé”.
Nghỉ ốm? Tim như nghẹt lại, Thành Chí Đông nhấn ga
nhanh hơn nữa. Khi đứng trước tòa nhà cô ở mới nghĩ ra lần nào cũng chỉ đưa cô
đến đây rồi về, chưa bao giờ đưa cô lên tận nơi, tòa nhà cao tầng sừng sững,
cửa sổ căn hộ nào trông cũng giống hệt nhau, đến căn hộ của cô ở tầng bao nhiêu
anh cũng không biết.
Tâm trạng hỗn loạn, anh đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa
xe hít sâu một hơi.
Đừng có hoảng hốt, Tề Mi không phải là một cô gái bình
thường, cô luôn là người kiên cường, bình tĩnh và hiểu biết hơn ai hết, cô đã
hứa với anh, dù có chuyện gì cũng sẽ đợi anh về cùng giải quyết, cô đã nói là
làm, một lời thốt ra chắc như cửu đỉnh, quyết không vì hiểu lầm mà vội vàng
hành động, đẩy sự việc tới mức anh không thể chấp nhận được.
Nhưng cô không nghe điện, cô không đi làm, trợ lý nói
cô nghỉ ốm, đến xe của cô cũng không thấy bóng dáng đâu. Nơi này vốn thân thiết
quen thuộc biết bao, giờ bỗng nhiên trở nên xa lạ, đến ngay cả bản thân anh
cũng vậy, một cảm giác trước nay chưa từng có, xa lạ đến đáng sợ.
Quen nhau lâu như vậy, anh đã coi cô là một phần trong
cuộc sống của mình, nhưng giờ đây cô lại biến mất không để lại dấu vết trong
chính thế giới của anh, không nói một lời, không giải thích, nhẹ nhàng như thế,
khiến anh khó lòng