
ữa, lao đến túm chặt lấy tay cầm đũa của anh, “Em biết em làm rất tệ, anh đừng ăn nữa!!!”
“Không mà, Tiễn Ni, anh thích ăn”.
“Tuấn Hạo!!!” Nước mắt tôi rất yếu hèn, nó lại rơi ra, thấy Tuấn Hạo đưa tay
định gắp, tôi không kịp nghĩ gì nữa, quơ tay gạt chiếc hộp “món trứng
Tiễn Ni” đen sì xuống đất…
“Binh…”. Không ngờ vì dùng sức quá mạnh mà cùi chỏ của tôi vô tình đụng vào một ống nghiệm thủy tinh đựng máu phía sau.
“Tang…”. Ống nghiệm rơi xuống vỡ tan tành, dịch thể màu xanh đen văng ra ngoài.
“⊙_⊙^ Tiễn Ni… cẩn thận!!!” Tuấn Hạo kinh hoảng kéo tôi lại.
Mỗi lúc một nhớ rõ ràng hơn cảnh ở phòng thí nghiệm hôm ấy, tôi mệt mỏi dựa người vào xe lăn…
“Hu, em nhớ ra rồi! Hôm ấy em đã đánh rơi một ống nghiệm đựng máu ở phòng
thí nghiệm, Tuấn Hạo chắc đã bị nhiễm bệnh hôm ấy! Chắc chắn là thế! Hu
hu… Tuấn Hạo vì cứu em nên mới bị ngã trên đống thủy tinh ấy! Em thật
đáng chết!!!”
Hu hu hu hu… Tuấn Hạo… ~~~~~>_<~~~~~
Thuần Hy sững sờ giữ lấy vai tôi, “Em vừa nói gì? Em làm vỡ ống nghiệm đựng máu?”
Tôi áp sát mặt vào cánh cửa kính lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tuấn Hạo đã bị
bệnh tật hành hạ đến không còn hình người, mệt mỏi gật đầu, “Đúng! Đúng! Tuấn Hạo nhất định đã biết rõ trong đó có virus rất độc, nhưng vẫn làm
thế… Lúc ấy anh ấy đã đẩy em ra, em còn tưởng là anh ấy giận em!!! Thực
ra vì anh ấy đã biết mình bị nhiễm bệnh rồi! Tất cả là do lỗi của em!”
“Tuấn Hạo, xin lỗi! Em thật sự không biết! Nếu em biết thì nhất định sẽ cẩn
thận! Em đã hại anh!!!” Cửa kính bị nước mắt tôi phủ mờ, Tuấn Hạo bên
trong cũng mỗi lúc một nhòa nhạt…
“Rầm…”. Tuấn Hạo ôm tôi ngã phịch xuống đất, còn tôi ngồi trên người anh, không chút tổn hại.
“Hả? Hả… Tuấn Hạo… xin lỗi anh… em… em lại…” “…”
┯︵┯… Hu hu hu… Tuấn Hạo phớt lờ tôi! Người dễtính như anh cũng giận tôi rồi! Quách Tiễn Ni! Mi có lòng tốt đến đưa cơm cho Tuấn Hạo, nhưng lại gây
đủ thứ rắc rối! Tại sao mi chỉ luôn phá hoại?
Hu hu hu… Quách
Tiễn Ni! Tuấn Hạo luôn vất vả trong phòng thí nghiệm, lúc nãy ống nghiệm mi làm vỡ chắc chắn là thành quả nghiên cứu của anh! Không chừng còn là thành quả của toàn bệnh viện!!! Là thành quả nghiên cứu cho những người mắc chứng bệnh nan y cũng nên!!!
“Tuấn Hạo???”
“…”
Hu hu hu… Tuấn Hạo, sao anh không nói gì?
Sắc mặt anh sao trắng bệch như thế? Trời ơi! Chẳng lẽ anh đã giận đến mức
ấy? Quách Tiễn Ni! Mi tiêu rồi! Tuấn Hạo giận thật rồi…┯︵┯^
Hu hu hu… Quách Tiễn Ni, lần này mi đã phạm sai lầm không thể tha thứ rồi…
Tôi nhìn Tuấn Hạo phía dưới, anh luôn cắn chặt môi, trán lấm tấm mồ hôi, có vẻ như rất đau.
Đúng rồi, chắc chắn là mảnh vỡ, anh vì cứu tôi mà đã nằm lên những mảnh vỡ thủy tinh…
Trời ạ, anh không nói gì~, nhất định là rất đau, rất giận rồi!
“Dậy nhanh…”. Tuấn Hạo đang bị tôi đè lên bỗng nói một câu.
Cuối cùng tôi cũng phản ứng, bật dậy, đưa tay định đỡ anh.
Nhưng Tuấn Hạo bỗng tránh sang một bên, “Đừng đụng vào anh!”
“┯︵┯ Tuấn Hạo…”. Tôi lóng ngóng nhìn anh.
Trời ơi, sao sắc mặt anh lại tệ như thế? Còn tái nhợt hơn lúc nãy nữa~, nhất định là giận quá đây mà!
Máu tươi đang từ cánh tay anh rỏ tí tách, trong tích tắc, áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ…
Tim tôi run lên dữ dội, hu hu hu… trời ơi, tôi đã hại anh ấy! Do chính tôi đã hại anh!!!
“Tuấn Hạo, mọi thứ anh làm đều là vì em, đúng không? Nếu không vì cứu mạng
em, anh đã không phải phụ lòng bà nội để nghiên cứu! Nếu không vì bảo vệ em, anh đã không bị nhiễm virus chết tiệt kia! ┯O┯Là em! Chính em đã
hại anh!!! Hu hu hu… hu hu hu hu… ~~~>_<~~~”
Tôi có cảm
giác trái tim mình như sắp bị nỗi hổ thẹn và hối hận trong lòng xé toạc
ra, đôi tay mất bình tĩnh đập điên cuồng lên cửa kính, “Thuần Hy, em
phải vào trong thăm Tuấn Hạo, anh bảo bác sĩ cho em vào đi!!! Hu hu hu…
em không thể để một mình anh ấy nằm cô đơn trong đó được, em phải vào
với anh ấy! Em phải vào trong!!!”
“Tiễn Ni… em bình tĩnh đã…”.
Thuần Hy ôm chặt tôi vào lòng, nói với giọng rất nặng nề, “Bây giờ vẫn
chưa được phép vào thăm. Mấy hôm em phẫu thuật, tình trạng cậu ấy rất
không ổn định”.
“Không ổn định? Không ổn định là sao? Anh mau nói cho em biết đi!” Tôi run rẩy túm chặt vạt áo anh, như sợ có thứ gì đó
sẽ biến mất ngay trước mắt tôi vậy.
“Tuấn Hạo bị nhiễm một loại
virus rất đặc biệt, bác sĩ nói virus ấy rất dễ xâm nhập vào tế bào não,
với tình hình hiện nay thì bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ bị chết não…”.
Cuối cùng, Thuần Hy khó nhọc thốt ra từng từ, khiến tôi như rơi vào vực
sâu không đáy…
“Thế nào là chết não? Nếu chết não thì vẫn sống chứ?” Tôi căng thẳng nhìn Thuần Hy chằm chằm.
“… Nếu não bị chết, thì cậu ấy cũng mất tính mạng”.
“Không thể nào! Tuấn Hạo sẽ không chết! Anh nói bậy! Anh nhất định là đang nói bậy!!!”
Tôi lắc đầu cật lực, túm lấy tay Thuần Hy lắc như điên, “Thuần Hy, anh mau
nói với em là anh đang đùa đi! Anh mau nói là loại bệnh này có thể trị
được đi! ┯O┯
Anh mau nói vì Tuấn Hạo muốn em thích anh ấy nên cố ý lừa em đi… ~~~>_<~~~ hu hu hu… Thuần Hy, anh mau cứu anh ấy đi,
cứu nhanh đi, cứu anh ấy… hu hu hu hu… hu hu hu hu hu hu…”. Tôi lặng l