
mạng
của mình, không phải không muốn, chỉ là không muốn chính mình thất vọng.
Tay của Lộ Thiểu Hành dừng lại.
Cô có thể đem mọi chuyện vừa rồi, hiểu thành một người đàn ông ý loạn
tình mê, hơn nữa còn là ý loạn tình mê không nghiêm trọng.
Lộ Thiểu Hành không nói gì, ở bên ngoài anh không có phòng ở, chỉ có thể đưa cô về phòng của cô.
Anh đi ở phía sau cô, vẫn đi theo, không có mở miệng nói chuyện. Anh
nhìn bóng dáng gầy yếu của cô. Có một chút giống như lúc anh học tiểu
học, đi về quê chơi gặp một con mèo. Con mèo kia, bộ dạng cũng không
được tốt lắm. Anh cũng không biết, vì sao mọi người không cho con mèo đó ăn cái gì. Anh sờ lưng của con mèo, toàn bộ đều là xương, nhất là các
chân của nó. Một buổi trưa, anh cho con mèo đó ăn. Nhưng về sau, anh
không bao giờ biết con mèo kia đi nơi nào nữa. Anh lương thiện, nhớ lại
một chút, chỉ cho con mèo đó ăn một bữa trưa. Nếu đứng ở góc độ của con
mèo, nếu anh chưa từng cho nó đồ ăn, nó sẽ chấp nhận chuyện đói khát
này. Nhưng anh cho nó ăn no, nó nhất định sẽ chờ mong được ăn no, mà anh lại không thể thỏa mãn cho nó. Anh cho con mèo kia hi vọng, nhưng lại
vĩnh viễn không thể thực hiện.
Một cái đèn ở hành lang bị hỏng, cũng không có ảnh hưởng.
Tâm bị phá hủy một góc, cũng sẽ không thể ảnh hưởng cuộc sống.
Cô lấy ra chìa khóa mở cửa, như bình thường giống nhau. Cửa mở, cánh cửa. . . đóng lại.
Lộ Thiểu Hành lại chống thân thể đi vào, anh nên đi, xoay người liền
rời đi, làm như không biết cô, như vậy anh có thể giảm bớt rất nhiều
phiền toái, cô thực sự chính là một người rất phiền toái, phiền toái rất lớn.
Anh thích làm một ít chuyện nhỏ sau lưng cha mẹ không bị phát hiện, nhưng đây là một thật lớn rất lớn.
Cánh cửa ngay sau anh, anh cũng chưa đi.
Ngay cả chính anh cũng không hiểu.
"Đi tắm rửa một cái đi!" Cuối cùng anh cũng mở miệng, cô uống thật sự
rất nhiều, chẳng biết tại sao lại không có say. Có lẽ người đang rất
muốn uống say, ngược lại sẽ không say.
Lúc này Lê Họa mới xoay người nhìn anh, "Anh không đi sao?"
Ngay cả cô cũng nghĩ đến anh sẽ đi?
"Không đi." Anh cười cười nhìn cô.
Bầu không khí rất kỳ quái, rất kỳ quái, bọn họ như thế này tính là cái
gì đây? Không thèm nghĩ nữa, dù sao cũng sẽ không có đáp án.
Trác Dực Đình đã lâu không có liên lạc với Lê Họa, mấy ngày nay, đi công tác ở tỉnh khác, không có cách liên hệ, anh cũng không có đem mấy thứ
này để ở trong lòng, nghĩ đến lúc đó khi mình trở về mua một chút quà
đến dỗ dành cô. Nhưng hiện giờ anh đã trở lại, ngay cả bóng của Lê Họa
đều nhìn không thấy nửa phần. Làm cho anh nổi lên dự cảm không tốt, anh
gọi điện thoại, ở trạng thái không có người nghe máy. Làm cho anh lo
lắng cô có phải hay không đã xảy ra chuyện gì. Lại gọi điện thoại, vẫn
không có người nào nhận máy, làm cho anh rất lo lắng. Có khi nào cô đã
xảy ra chuyện gì?
Điều này làm cho anh có chút hối hận, lúc ấy
Lê Họa từng gọi tới một cuộc điện thoại, anh đang họp, liền tắt máy, từ
đó về sau cũng không có để ý.
Nghĩ như vậy, Trác Dực Đình nhíu
mày nhìn di động, đầu tựa vào ghế dựa màu đen của xe, giữa đêm hình
thành một hình dáng cô độc.
Đi đến chỗ cô làm việc, không có,
họ nói cô đã xin nghỉ việc từ lâu. Không phải mới nghỉ việc, mà là từ
lâu. Nhưng cô chưa trao đổi cùng anh, đây là một việc lớn. Nội tâm của
anh xẹt qua tia không thoải mái cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, tay
để lên ngực tự hỏi, trong lòng cô anh tính là cái gì? Lại đối đãi với
anh như vậy, chẳng lẽ người nào trả giá nhiều hơn, người đó liền bị coi
thường sao?
Hơn nữa, có tin tức nói ở "Mị lực" gặp qua cô, đến cuối cùng cô nghĩ như thế nào?
Bất luận tin tức có đúng hay không, anh đều muốn nhìn thấy Lê Họa sau đó sẽ tính toán.
Chờ ở cửa nhà trọ của cô, tầng nhà lầu cô ở đèn vẫn không có sáng lên, mà anh đã đợi bốn giờ.
Hành vi của mình, nhìn qua, thật đúng là ngốc.
Rút ra một điếu thuốc, châm lên, tay xoa xoa nhiều lần, làm cho trong lòng mình có thể yên lặng một chút.
Điện thoại đột ngột rung lên, nhìn tên người gọi, ngữ khí bình thản như trước. "Ừ?"
"Đến 'Vũ mỹ' . Mọi người đều đến rồi, còn thiếu cậu, đừng tìm cớ qua
loa tắc trách (làm lấy lệ)." Thanh âm vui tươi hớn hở của Trang Chu làm
cho trạng thái mơ hồ không rõ của Trác Dực Đình tỉnh táo lại một chút.
Xoa bóp cái trán, đưa mắt nhìn lại hướng phòng ở kia, cảm thấy được hành vi hiện tại của mình rất ngốc.
Nghĩ muốn từ chối, nhưng mở miệng lại là, "Được."
Khởi động máy, lái xe rời đi.
Chỉ có anh biết, sợ hãi xuất hiện kết quả như vậy, không giống với ý
nghĩ của mình, trong lòng lại càng bất an, không bằng uống chút rượu,
làm cho mình thoải mái một chút.
Đẩy ra cửa phòng, người đã tới nhiều.
Có người hướng anh vẫy tay, "Mới trở về? Nhìn bộ dạng cậu bây giờ giống đầy tớ..."
Vẻ mặt Trang Chu ngạc nhiên mừng rỡ "Cậu vậy mà thực sự đến đây, còn
một người... Hại tôi đánh cược thua, tôi còn nói cậu nhất định ở lại chỗ tiểu tình nhân kia. Gọi là cái gì, 'Tiểu biệt thắng tân hôn' ."
Con ngươi của Trác Dực Đình chìm chìm, có chút không kiên nhẫn, "Cậu nói nhiều