
đồ ăn ngon cho em."
Lê Mị cười hì hì hôn Lê Họa một cái.
Đến lúc này đây, Lê Họa phát hiện lòng của mình vô cùng bình tĩnh, không hận, đương nhiên, cũng không còn lại tình cảm gì.
Nhưng còn có chút ràng buộc là thật.
Lê Họa trầm mặc làm cho Lộ Thiểu Hành hiểu lầm, "Vẫn là cảm thấy rất khó chịu?"
"Không có." Thực sự không có, chính là giải thích như vậy trong lòng Lộ Thiểu Hành có chút giả dối.
Một số người luôn thích suy đoán tâm tư của người khác, một dáng vẻ
"Bạn chính là vì cái này khổ sở, tôi biết, bạn đừng giả vờ ", làm cho
người ta rất không thoải mái.
"Tại sao cha mẹ em dễ dàng li hôn như vậy?" Tính tó mò của Lộ Thiểu Hành nổi lên liền như vậy.
Lê Họa liếc anh một cái, "Cần phải thế nào?" Cũng không có dự định thành thật, nhưng tình huống cụ thể không nghĩ sẽ kể lại.
Lộ Thiểu Hành sờ sờ cằm, "Nếu mẹ em không vui, nên nhất quyết thà chết không ly hôn, tra tấn đối phương mới tốt."
Có chút xấu xa, nhưng không biết vì cái gì, Lê Họa rất thích, "Sau đó kéo nhau chết, khiến cho tiểu tam kia biết khó mà lui?"
Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, "Không khác lắm. Em không biết là, rất nhiều tiểu tam cùng đàn ông bên ngoài bị những người gọi là chính nghĩa giúp
đỡ sao? Có lẽ bọn họ cũng không có dự định cùng một chỗ, nhưng bởi vì
rất nhiều người biết, làm cho người ta mắng chửi họ, ngược lại bọn họ
càng gần, liền thẳng thắn cùng nhau. Em không phải khiến cho người ta
càng thêm khó chịu?"
"Anh có ý kiến gì?"
"Phụ nữ nên
tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đem trái tim người đàn ông kia kéo
trở về. Sau đó khiến cho tiểu tam kia nhận hết tất cả mắng chửi, nhận
hết tất cả châm biếm, nhận hết tất cả đau khổ. Mà người đàn ông này sẽ
bởi vì bản thân bên ngoài mà cảm thấy mắc nợ, đối với phụ nữ càng tốt
hơn. Phụ nữ lên lợi dụng cơ hội này, nắm giữ kinh tế trong nhà, cùng với làm cho cuộc sống của mình thật tốt. Cuối cùng, ly hôn, khiến cho người đàn ông kia cút đi. Như vậy mới có thể trả thù hai người kia." Lộ Thiểu Hành nói xong nở nụ cười, "Nhưng em vẫn là không nên áp dụng loại thủ
đoạn này, không có năng lực tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục kia."
Lê Họa dở khóc dở cười, "Anh đúng là tổn thương người khác." Nhưng thực sự cô xác thực làm không được, vì thế, đành phải lựa chọn làm cho bản
thân một con đường thật tốt, anh là khuyên mình, cô rõ ràng, "Đây là một đoạn trong một bộ phim nào đó đi, anh cũng nhớ rất rõ ràng."
Ít thấy cô cười, anh cũng thở dài nhẹ nhõm, "Có việc gì có thể nói thẳng ra." Để ở trong lòng, ai biết.
Lê Họa hơi hơi nghiêng đầu, không để cho anh phát hiện trong mắt mình lóe lên vẻ chịu đựng. Trước khi Tô Nhứ chuyển về nhà một ngày, cùng với Lê Họa nói chuyện nghiêm
túc một lần, tất nhiên, cũng không nhắc tới vấn đề riêng tư, chỉ là nói
một chút cảm nhận trong lòng. Tô Nhứ chủ động giải thích với Lê Họa, qua nhiều năm như vậy, Tô Nhứ tự cho là mình giúp đỡ Lê Họa rất nhiều, thậm chí lấy điều này yêu cầu Lê Họa làm những chuyện có chút tư sản, cũng
không từng suy nghĩ qua có lẽ thứ cô ấy muốn cũng không phải hoàn toàn
là vật chất, khi giúp đỡ về tiền tài tới một mức nhất định, đối với Lê
Họa mà nói, cũng là một loại gánh nặng thật lớn trong lòng. Lê Họa cũng
tự trách, đối với Tô Nhứ không đủ quan tâm. Giống như hai người bạn mới
quen biết, tự trách mắng chính mình làm không đủ. sau đó thỉnh thoảng sẽ thông tin qua lại, Tô Nhứ mỗi ngày đều cùng ông nội phơi nắng mặt trời, từng ngày thật sự là thoải mái.
Giống như mọi ngày cùng Tô Nhứ nói chuyện xong, liền tự nhiên có được chút thông tin. Khi quay đầu
lại, liền nhìn thấy Lộ Thiểu Hành đang đứng ở trước gương, dưới tình
huống bình thường anh rất ít soi gương.
Trong khoảng thời gian
này, bọn họ ở chung tương đối bình yên. Bình yên ở đây ý là không có cãi nhau, đương nhiên, cũng không có bao nhiêu thân mật. Cô nhìn chằm chằm
Lộ Thiểu Hành đem cavat thắt tốt, rất hâm mộ người có thể nói với người
mình thích, "Cút, tôi không hề thích anh", rất kính nể.
Sau khi Lộ Thiểu Hành đem cavat thắt tốt, đối với cô nâng nâng cằm.
Phía sau cô là dư quang của hoàng hôn, ánh nắng đầu mùa xuân rất là nhu hòa, dừng ở trên tóc cô, khí trời chuyển sang sắc thái mê hoặc. Anh đối với cô cười cười, "Không có chuyện gì chứ?"
Sau khi hỏi ra miệng, có một chút hối hận.
"Thế nào?" Vừa nói vừa đi đến gần anh.
Trong mắt cô hiện ra chờ mong đương nhiên không có tránh được ánh mắt
của anh, hít xuống, vẫn là tiếp tục, "Theo anh đến tham gia một bữa
tiệc."
Cô lộ ra chút do dự, anh mang cô đi. . .
Đúng
là chút do dự ấy, khiến cho anh nhìn ra chút gì, một phen giữ chặt lấy
cô, "Đi thay quần áo." Vẻ mặt kia là không thể thương lượng, có lẽ một
phút trước còn có.
Thành phố Yên Xuyên tốc độ phát triển không
tính là rất nhanh, nhưng là phát triển ổn định thận trọng, mỗi một lĩnh
vực đều có người đứng đầu, khiến cho người khác chỉ có thể ngửa đầu nhìn lên. Mà ngày hôm nay, là cậu chủ của "Thiển đạt" cùng đại tiểu thư của
"Bác vũ" đính hôn, được xem là một sự kiện lớn gây chấn động trong vài
năm gần đây, hai tập đoàn di động lớn nhất li