
h chẳng phải là em sao? Lộ Thiểu Hành cười nhạo,
ngửa đầu tựa vào trên ghế sa lon, "Em phá vỡ chuyện này sẽ biến thành
thế nào?"
"Có thể tha hồ cười nhạo em." Lộ Ôn Diên tỏ ra không sao cả.
Lộ Thiểu Hành cười, trầm mặc không nói.
Chuyện của mình đều rối loạn, Lộ Ôn Diên nhìn người anh hai này của mình, "Nghe nói anh hồng loan tâm động?"
"Nghe ai nói?"
"Đúng là như vậy?"
"Nghe ai nói?"
Đều kiên trì chính mình, "Trong vòng luẩn quẩn chuyện này có thể giấu diếm bao lâu."
"Nhìn không ra em quan tâm anh như vậy, vô cùng cảm động." Lộ Thiểu
Hành biết rõ suy nghĩ của Lộ Ôn Diên, đều đẩy đối phương ra ngăn cản
thuốc súng của người nhà, không có dễ dàng như vậy, "Vui đùa một chút mà thôi."
Lộ Thiểu Hành nhắm mắt lại, nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Lộ Ôn Diên đánh giá anh của mình, xác định lời nói kia đích thực là giả, "Nhớ kỹ em đã nói 'Bất cứ điều gì'."
Lộ Thiểu Hành đứng dậy, vỗ vỗ quần áo của mình, nhìn Lộ Ôn Diên cười,
"Nghe không hiểu em nói cái gì. Chăm sóc tốt cho Diệc Cảnh, anh đi đây."
Đối với chút lợi ích này, vẫn là nghĩ như thế nào bảo toàn chính mình quan trọng hơn.
Chỉ là khi Lộ Thiểu Hành trở về, phát hiện trong nhà trọ không có ai, không biết tâm tình sẽ như thế nào. Lê Họa cũng không có trở lại "Đông linh", đồng thời cũng không có gọi điện thoại cho Lộ Thiểu Hành. Từ lúc nhận được điện thoại thông báo của
"Quảng phàm", báo với cô đi công ty làm việc, tất cả lòng của cô đều đặt vào công vệc. Suy nghĩ mỗi ngày chính là làm thế nào hoàn thành công
việc thật tốt, cùng đồng nghiệp trong công ty có quan hệ tốt, đơn giản
cô là một người nói không nhiều lắm, làm việc cũng nghiêm túc, cũng
không có phạm sai lầm lớn gì, tóm lại coi như là thích ứng. Ban ngày đi
làm, buổi tối cùng Tô Nhứ ngồi ở trên ghế sa lon xem 《 Phi thành vật
nhiễu 》.
Đúng lúc Mạnh Phi nói một câu, nếu lớn lên ngươi giống nữ thần, còn lo lắng sẽ không có một người đàn ông như vậy sao.
Lê Họa một tay nâng cằm, một khi con người không vội vàng, liền thích
suy nghĩ lung tung. Tô Nhứ nhận thấy được cảm xúc mấy ngày nay của Lê
Họa rất kém, đoán rằng có liên quan đến Lộ Thiểu Hành. Thật sự là kỳ
quái, khi tâm tình một người đàn ông không tốt, sẽ đoán là công việc
không thuận lợi, hoặc là những chuyện khác không liên quan đến phụ nữ,
mà khi phụ nữ buồn rầu bình thường luôn đoán là thất tình ngoài ra không có gì khác.
Tô Nhứ vểnh chân lên, "Này, thật sự không định trở về?"
Lê Họa ngay cả đầu cũng không có quay lại, "Cậu không phải nói đem nhà
trọ này tặng cho tớ làm quà cưới sao?" Nhanh như vậy đã muốn đầu đuổi
người.
Tô Nhứ cười ha ha vài tiếng, "Thứ tình cảm này, nhạt
liền thực sự phai nhạt, đừng dây dưa, hơn nữa. . ." Loại đàn ông có gia
thế này kiêu ngạo lại tự đại, suốt ngày hi vọng có phụ nữ vì mình nịnh
bợ để biểu thị anh ta có nhiều sức hấp dẫn, làm sao có thể nhìn thấy vẻ
mặt thật sự của bọn họ, "Hai người tình cảm tốt như vậy, không nên vì
một người ngoài như tớ mà cãi nhau."
Lê Họa cầm điều khiển từ
xa đặt lên trên bàn trà, "Tớ không cãi nhau." Vẫn là không muốn nói
chuyện của mình, nghi ngờ nhìn Tô Nhứ, "Cuối cùng cậu cùng Lộ Diệc Cảnh
sao lại thế này? Đột nhiên nói kết hôn liền kết hôn, sau đó mất tích,
lúc trở về lại ầm ĩ muốn ly hôn, cậu thật là nhảy ba bước thật lợi hại."
"Bây giờ đang nói chuyện của cậu."
"Dựa vào cái gì nói chuyện của tớ mà không nói chuyện của cậu, tớ biết
cậu muốn nói cậu quan tâm tớ, sợ tớ gặp chuyện không may. Nhưng là,
Giang Tri Ngữ đại tiểu thư, cậu có chuyện gì cũng không chịu nói cho tớ, kết hôn không nói tới, mang thai không nói tới, ly hôn không nói tới,
cho tới bây giờ cũng chỉ cho tớ một cái kết quả, cậu có nghĩ tới tớ cũng sẽ lo lắng cho cậu có nghĩ tới hay không?" Trong lòng Lê Họa có chút
bực bội, "Cậu đừng cái gì cũng lấy cớ 'Không muốn làm cho tớ lo lắng cho có lệ."
Tô Nhứ sửng sốt một lát, tiến lên lôi kéo tay của Lê
Họa, "Thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa. Kết hôn quả thực là do
xúc động, nghĩ muốn kết hôn. Mang thai không nói tới, là bởi vì không có muốn đứa nhỏ kia. Đòi ly hôn là anh ta không phải tớ, bởi vì anh ta yêu người khác." Tô Nhứ cười, lấy tay kéo khóe miệng của Lê Họa, làm cho cô hiện ra độ cong của nụ cười.
Sống là để cười, cười vui vẻ.
Nhìn Tô Nhứ nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhìn Tô Nhứ cười, Lê Họa chua xót không thôi.
Tô Nhứ tiếp tục, "Muốn đuổi cậu trở về là bởi vì tớ cũng phải về nhà,
cũng không thể để lại một mình ông nội, tớ cũng nhớ ông ấy. Cậu cũng
biết, tớ chỉ cón lại một mình ông ấy là người thân.
Lê Họa ôm
lấy Tô Nhứ, đối với người bạn này, chính mình vẫn là quan tâm chưa đủ,
không có làm được trách nhiệm của một người bạn. Thật sự, rất xin lỗi
rất xin lỗi.
Lê Họa bận rộn một ngày, cuối cùng cũng tới thời
gian tan ca, ngay cả tưởng tượng một lát nữa có thể ăn đồ ăn mình thích
ăn đều cảm thấy hạnh phúc, thật sự là không có tâm tình như vậy. Cô cầm
túi đeo đi ra công ty, chưa có đi vài bước liền thấy chiếc xe quen thuộc kia, mà chủ nhân của xe cũng ấn còi. Cô do dự một chút, vẫn là đi tới.