
lấy chỗ nóng rực kia của anh, giống như trước nhận được một
thông tin nhẹ nhàng nắm bắt, có thể cảm thấy rõ ràng quá trình từ mềm
mại thay đổi theo hướng cứng rắn. Mà cô vẫn nhìn mặt của anh, anh cũng
nhìn đôi mắt của cô.
Cô cắn cằm, đối với anh cười quyến rũ.
"Nói anh muốn em." Tay cô run rẩy, lời nói cùng động tác của cô có chút không hợp.
Ý cười của anh càng tăng, chẳng những không mở miệng, ngược lại làm ra động tác càng nhàn hạ hơn.
Tay nàng dùng sức, có thể cảm thấy rõ ràng chỗ kia nhiệt độ càng thêm nóng bỏng.
Sắc mặt của anh đã sắp che dấu không được, cô nghiêng đầu ra, hình như đối với động tác của mình rất vừa lòng.
Cô biết mình rất lớn gan, nhưng khoảnh khắc này, cô nguyện ý như vậy,
lúc sau phát hiện thực ra cũng không có cái gì, những chuyện này chỉ là
quá khứ mà thôi, có cái gì không thể?
Khi cô nở rộ nở một nụ cười khiêu khích, anh đã ôm hông của cô, "Muốn làm yêu tinh? Anh phối hợp với em.”
Nói xong liền kéo xuống áo ngủ của cô, để cho cô ngã về phía sau, mà
anh cũng đè lên cùng hướng của cô. Ôm lấy cô liền hung hăng hôn, tay lại đem chân của cô hướng về phía trước vòng quanh lưng của anh, thắt lưng
của anh hung hăng hướng về phía trong.
"Ừ. . ." Cô kêu nhỏ một tiếng, lại bị miệng lưỡi của anh ngăn chặn, phía dưới cũng không dừng ra vào kích thích.
Hai tay của cô nhịn không được ôm lấy anh, ở sau lưng của anh nắm lấy.
Dừng hôn cô, cô há miệng thở dốc giữa tốc độ kích thích nhanh hơn, mà
hai tay đưa xuống bắt lấy vật rất tròn trước ngực của cô không ngừng xoa nắn, nhìn thân thể của cô đỏ lên, trong con ngươi nóng rực càng thêm
sâu.
Hai chân của cô không ngừng giãy dụa, cùng với anh thân thiết va chạm, cũng không ngừng di chuyển.
Toàn bộ thân thể của cô cùng anh va chạm tạo ra tiếng vang, di chuyển
không ngừng, đầu đã ở cạnh mép giường. Động tác của anh kịch liệt như
trước, chưa từng dừng lại chút nào, mà đầu của cô theo động tác của anh
cũng không ngừng di chuyển.
Nhận thấy được cô khó chịu, anh mới dừng lại động tác của tay, đem cô kéo đến bên kia giường. Khi cô còn
không kịp thích ứng, anh đã nhấc lên hai chân của cô, chính anh nhanh
chóng đứng lên. Tay cô gắt gao nắm lấy ga giường, anh đứng thẳng cầm lấy hai chân của cô không ngừng hướng chính mình áp gần, mà anh lại không
ngừng tới gần cô, gắt gao dây dưa. Tiếng vang càng lớn, vật tròn trịa
trước ngực cũng không ngưng lay động.
Bạch bạch bạch tiếng vang tiếng vọng ở trong nhà, tấu ra một khúc nhạc vui sướng.
"A. . . Ừ… ân. . ." Cô nhịn không được kêu to.
Mà chất lỏng nóng rực của anh đã xâm nhập vào bên trong cơ thể của cô, tất cả trong phòng đều là tiếng thở dốc của nam nữ. Có thể cảm nhận được cảm giác thất vọng khi ngã từ trên chin tầng mây
xuống sao? Nhận thức được quá trình từ hi vọng đến thất vọng sao? Có thể nhật thức được một phút trước ở trên thiên đàng ngay sau đó rơi xuống
địa ngục sao?
Ừ, tuy rằng có chút cường điệu, nhưng có thể dùng câu như vậy để biểu hiện tâm tình giờ này phút này của Lộ Thiểu Hành.
Đầu tiên mắt nhìn thấy tờ giấy trên đầu giường, kinh ngạc, thứ hai mắt
thấy nội dung của tờ giấy trên đầu giường, phẫn nộ, thứ ba chính là hiện tại trầm mặc, hô hấp có chút nặng. Anh đã nhận ra ngày hôm qua Lê Họa
không bình thường, loại không bình thường này từ lúc rời khỏi bữa tiệc
liền có. Cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi nhiều. Sau đó cô lại biểu
hiện thật sự dịu dàng, nhiều lần mỉm cười, khiến cho anh càng không nghĩ muốn hỏi, phá vỡ loại vận mệnh này, nói không chừng còn ảnh hưởng đến
tâm tình của mình.
Hơn nữa ít khi cô chủ động, thừa nhận đi,
cho dù yêu cầu trong lòng đối với phụ nữ là cố định trong vòng hiền
lương thục đức, đối với loại dụ dỗ này, cũng yêu được ngay, cho dù một
bên yêu một bên khinh thường khinh bỉ. Người sở dĩ phức tạp, vấn đề là
giữa suy nghĩ và thực hành khác nhau.
Mà sau một đêm, trên đầu
giường có một tờ giấy, mấy chữ đơn giản, chia tay, chúng ta không thích
hợp. Không có đoạn sau, một chữ dư thừa đều không có. Anh nắm chặt tớ
giấy nhỏ, không biết có nên khích lệ Lê Họa diễn xuất rất tốt hay không, còn quyết định trước khi đi để lại cho trí nhớ của anh một đêm khó
quên, thật không sai. Anh như thế nào không có phát hiện cô khả năng
diễn kịch tiềm tàng, thực sự nên khen ngợi một chút. Đem tờ giấy vo lại, tùy ý ném vào giữa giỏ rác.
Đứng lên mới phát hiện, cô mang
đến thứ gì, cũng đã lấy đi tất cả, trong phòng không có lưu lại dấu vết
nào của cô. Anh thậm chí suy nghĩ, cô làm sao có thể một bên cẩn thận
thu dọn đồ đạc, một bên lo lắng anh đột nhiên tỉnh lại, ở trong đầu
tưởng tượng đến động tác rón ra rón rén của cô.
Anh là người để ý kết quả, đối với quá trình có chút xem thường.
Nếu cô cố ý phải đi, anh sẽ không đau khổ giống nam chính đi giữ cô
lại. Đối với ngưới muốn rời khỏi, anh không thích cưỡng cầu.
Nhát gan sợ phiền phức, ngay cả rời đi cũng không dám cùng anh đối mặt nói chuyện với nhau.
Anh mím môi, nghĩ, nếu cô ở trước mặt anh nói chuyện này, có lẽ anh sẽ lạnh lùng nhìn cô, sau đó phun ra hai chữ: Nguyên nhân.
Rất lâu,