
lên thành nụ cười như có như không.
Sênh Ca lập tức hiểu ý.
Trong sơn cốc tràn ngập chướng khí, trong đó lại có thêm độc Bích Lạc
Hoàng Tuyền. Thẩm Thiển Mạch hài lòng cười khẽ, đôi mắt đen như mực của
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng thoáng hiện một tia ngoan tuyệt.
“Như Thế nào?” Tại khách điếm ở Nam Việt, Thẩm Thiển Mạch ở một bên vừa uống trà vừa thản nhiên nhìn Sênh Ca, nhíu mày hỏi.
“Toàn bộ ba mươi bảy người của Thánh tộc Nam Cương đều chết ở ngoài cửa sơn
cốc.” Khuôn mặt lãnh ngạnh của Sênh Ca không chút biểu cảm, một năm một
mười nói.
Thủ đoạn ngoan tuyệt của Thẩm Thiển Mạch quả nhiên có
hiệu quả. Người của Thánh tộc Nam Cương cho rằng trong sơn cốc có chướng khí từ thiên nhiên làm lá chắn là có thể vô lo ư. Ở trong đó một ngày
định buổi tối ra ngoài đánh lén nhưng không ngờ trong chướng khí lại có
Bích Lạc Hoàng Tuyền khiến bọn chúng cứ thế chết không rõ ràng, không
chút phòng bị.
Trên khuôn mặt không chút đắc ý, Thẩm Thiển Mạch
chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, đôi mắt đen nhánh không thấy rõ tâm
tình. Nàng đặt ly trà lên bàn, nghiêm nghị nói: “Đã điều tra chi tiết về Thánh tộc Nam Cương chưa?”
“Thánh tộc Nam Cương tín ngưỡng Thánh nữ, người thống trị là Thánh tử. Dưới Thánh tử lại chia thành tứ vương. Dưới tứ vương là chín Hộ Pháp*.” Sênh Ca báo cáo tất cả tin tức điều
tra được sau đó nhíu mi nói: “Đám người trong sơn cốc kia chỉ là một vị
vương và hai Hộ Pháp của hắn mà thôi.” (Hộ Pháp: người bảo vệ Phật pháp)
“Nói vậy là còn tam vương và bảy Hộ Pháp?” Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch không có
chút kinh ngạc, di♡ễn☆đ♡àn☆lê☆qu♡ý☆đ♡ôn nếu Thánh tộc Nam Cương dễ dàng
đối phó như vậy thì đã không thể nào đứng vững ở Nam Cương nhiều năm như vậy.
Sắc mặt Sênh Ca không chút thay đổi, vẫn như cũ nói: “Không tệ. Nghe nói võ công của Thánh tử Nam Cương sâu không lường được, công
phu của tứ vương và chín vị Hộ Pháp cũng không thua kém. Giao thủ trước
đó vài ngày với Cung chủ chỉ là một trong chín vị Hộ Pháp mà thôi.”
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Mặc dù võ công của nam tử trung niên giao thủ với
nàng trước đó vài ngày không bằng nàng nhưng quả thật là không tồi.
Nhưng thật không ngờ lại chỉ là một trong chín Hộ Pháp chứ không phải
một trong tứ vương. Như vậy chắc hẳn võ công của tứ vương lại càng lợi
hại, mà có lẽ Thánh tử càng sâu không lường được.
“Có tra được
hành tung của họ không?” Thẩm Thiển Mạch dần thu lại cảm xúc, cuồng ngạo của nàng không phải là sự tự đại, thế lực của Nam Cương xác thực không
thể coi thường, càng không thể phớt lờ.
“Thuộc hạ vô năng. Nhất
vương đã chết trong sơn cốc, Tam vương từng xuất hiện ở Thành Tây Nam
Thành, còn Nhị vương hình như theo bên cạnh Thánh tử, không có chút dấu
vết hành tung.” Sênh Ca lạnh lùng khẽ nhíu mày, chậm rãi nói.
“Vậy toàn lực điều tra tung tích Tam vương trước.” Ngón Tay Tư Đồ Cảnh Diễn
khẽ gõ xuống mặt bàn, đôi mắt đen như mực giống như hồ sâu không thấy
đáy, bạc môi khẽ mấp máy.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn.
Quả là phu thê, suy nghĩ thật giống nàng. Nếu hành tung của Thánh tộc
Nam Cương quỷ dị lại rải rác, vậy thì không bằng điều tra từng người
một, đánh bại từng người có lẽ dễ hơn.
“Tình hình Thiên Mạc sao
rồi?” Thẩm Thiển Mạch liếc Sênh Ca một cái, lại nâng mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, đôi mắt đen như mực của hắn không chút biến động nhưng nàng có
thể thấy một chút sầu lo trong đó, nàng nhíu mày hỏi.
Đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ biến đổi, thu lại nụ cười nơi khoé
miệng, gõ nhẹ lên bàn nặng nề nói: “Ngôn Tu Linh phái người, muốn vạch
trần chuyện Cảnh Hạo giả mạo ta, bất quá có Hạo Nguyệt ở đó, không có
vấn đề gì.”
Thẩm Thiển Mạch chưa từng thấy qua bản lãnh của Hạo
Nguyệt, nhưng những năm gần đây lại nghe không ít. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn
tin tưởng hắn như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thiên Mạc
hai mặt thụ địch, trước có Nam Cương chính diện giao phong, sau có Lâm
Vị như hổ rình mồi. Nếu xử lý không tốt sẽ rơi vào nguy hiểm.
“Cảnh Hạo không sao chứ?” ♡Di⊹ễn♡Đà⊹n♡Lê♡Q⊹uý♡Đô⊹n Luôn trầm mặc ít nói,
không hỏi không nói lời nào – Sênh Ca, khi gặp phải chuyện Tư Đồ Cảnh
Hạo sẽ rối loạn thành một nùi, rất khác với ngày thường.
“Ta tin
rằng Cảnh Hạo có thể xử lý tốt.” Đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Cảnh Diễn
tràn đầy nụ cười đã có tính toán từ trước, hắn tin tưởng Tư Đồ Cảnh Hạo
có thể đối phó được, huống chi còn có Hạo Nguyện giúp đỡ, hẳn sẽ không
có chuyện gì.
Mà lúc này tại Hoàng cung Thiên Mạc, tuy rằng không hỗn loạn cho lắm nhưng cũng không an bình như Tư Đồ Cảnh Diễn nghĩ.
“Tóm lại cô nương là có ý gì?” Một thân áo xanh, trong mắt Hạo Nguyệt có
chút mơ hồ, trong đôi mắt nhuốm đầy sương mù có chút tìm tòi nghiên cứu, nhìn thẳng thiếu nữ mặc áo trắng.
Đôi mắt trong trẻo của thiếu
nữ híp lại, có chút tức giận nhìn Hạo Nguyệt, nam tử ôn hoà vô hại trước mắt này nhiều lần phá hỏng kế hoạch của nàng làm nàng đến giờ vẫn không biết rốt cuộc người giả mạo Tư Đồ Cảnh Diễn có phải Tư Đồ Cảnh Hạo hay
không, chứ nói gì đến vạch trần hắn. Nàng ta cắn môi tức giận nói:
“Ngươi quản ta làm gì?!”