XtGem Forum catalog
Nữ Quan Lan Châu

Nữ Quan Lan Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322734

Bình chọn: 8.00/10/273 lượt.

, tức là thái độ đệ đệ đối đãi với huynh trưởng.

Phạm thượng: phạm: mạo phạm, can phạm. Thượng: vị trí của người ở trên cao.

Tiên: Ý tứ

Toàn bộ câu ý tứ vì: Hiếu thuận cha mẹ, thuận theo huynh trưởng, mà người thích xúc phạm người trên, là rất ít gặp.

Trích trong chương 1.2 của Luận ngữ:

Chương 1:2 Hữu tử nói, kỳ vi nhân dã hiếu đệ, nhi hảo phạm thượng giả

tiên hĩ, bất hảo phạm thượng, nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân

tử vụ bổn, bổn lập, nhi đạo sanh, hiếu đệ dã giả, kỳ vi nhân chi bổn dữ.

Nghĩa cả câu:

Hữu tử nói,"Hiếm khi thấy ai có lòng hiếu thảo và tình huynh đệ, mà thích

xúc phạm đối với cấp trên. Ai thích xúc phạm, thì ưa thích khuấy động

rối loạn, chia rẽ tình thân hữu. Quân tử tự lập cơ bản, khi cơ bản đã

mạnh mẽ, Đạo Lý tư nhiên sẽ có. Vì vậy, lòng hiếu thảo và tình huynh đệ

là cơ bản của lòng nhân từ."

Đề mục thi năm nay bàn về “Quân tử chi hiếu(2)”

(2). Hiếu lễ của quân tử

Đề mục thi hội vừa ra, một màn xôn xao.

Hành động lần này của kim thượng chẳng lẽ là chấp nhận trưởng tử Cảnh Thành

thừa kế ngôi vị hoàng đế, không thể có dị động dao động về sau hay sao?

Nếu đúng như vậy, vậy vì sao một năm trước lại khen ngợi trăm điều với “ngắm cảnh ngự lãm”?

Lại để cho chủ trì biên soạn “ngắm cảnh ngự lãm” - Mạnh Khách làm một trong ba người chủ thi, là vì sao?

Văn trong “ngắm cảnh ngự lãm” đều là chỉ trích chế độ trưởng tử thừa kế là

cổ hủ cứng nhắc, nếu cố giữ mà không linh hoạt thay đổi, tất nhiên sẽ có tệ nạn bộc phát.

Hành động lần này của Thánh thượng còn chưa rõ ràng, ngay sau đó lại có thánh chỉ xuống, mùng bốn tháng sau, cử hành thi đình.

Hơn nữa lại có một đạo thánh chỉ trực tiếp đưa đến phủ thái tử. Lần thi

đình này, Thánh thượng thương người đọc sách cực khổ, đặc biệt ban

thưởng mỗi thí sinh tham gia thi đình một đĩa “Đình đình cao” được đặt

trên bàn, thí sinh trong lúc làm bài thi đói bụng lấy dùng.

Sau

khi nhận lệnh Trương lão đầu vô cùng vui mừng, rất tự hào tay nghề của

mình, có thể để cho các trụ cột Đại Cảnh nếm đến. Ông hát điệu hát dân

gian quê mình, đẩy nhanh tốc độ trong phòng bếp, thậm chí lại được Thánh thượng ân chuẩn, lớn mật thay đổi đa dạng hoa văn nguyên bản trên “Đình đình cao” , tỉ mỉ khảm vân long lên trên đó. Cuối cùng trước một ngày

chế đủ số lượng “Đình đình cao” thượng đẳng đưa vào hoàng cung.

Mùng bốn, ánh nắng ban mai hơi lộ ra, thu vàng lạnh xuống.

Trên điện Kim Loan, thư án sớm đã gạt ra, hương thơm “Đình đình cao” của phủ thái tử đương triều bay khắp nơi, làm mờ mịt cả đại điện.

Mà lúc này thái tử Cảnh Thành đang đứng ở ngoài thư phòng phủ thái tử của hắn, cầm một nhánh hoa quế chưa tàn, vân vê nhị hoa, ném vào cho cá bơi

ngược xuôi trong hồ, vừa cười hỏi tôi: “Trong cung có thể truyền đến tin tức? Đề mục thi đình ngày hôm nay đến tột cùng là vì sao?”

Tôi lắc đầu.

Vốn định an bài người tin cậy ở trong và ngoài điện thi đình, chỉ sợ cung

nữ thái giám trong cung không chắc bền, dưới cuộc thi đình trang nghiêm, khó bảo đảm bị kinh sợ gây nhiễu loạn gì đó, vì vậy chỉ có thể dựa vào

triều thần tin được.

Cố tình chọn chính là Mạnh Khách hắn. Trên hội thi đình, trước sẽ thử chủ khảo, sẽ là ở đây.

Rõ ràng hoài nghi hắn nhưng vẫn chọn hắn. Lý do của Cảnh Thành là nếu Mạnh Khách hắn đồng ý, kia cũng có nghĩa là không ủng hộ người nào, như vậy

lời hắn truyền đến tất nhiên là tin được. Hoàng thượng sẽ tin con trai

của chính mình hay là tin quan văn thất bại vừa mới được trọng dụng? Dù

thế nào Mạnh Khách cũng là thư sinh đơn thuần, lăn ộn trên quan trường

nhiều năm như vậy, tin tưởng hắn sẽ không mạo hiểm như vậy, cho nên nhất định sẽ không nói chuyện thái tử muốn hắn truyền tin cho hoàng thượng.

Nếu Mạnh Khách thật sự như chúng ta hoài nghi, là đồng đảng của Cảnh Phi,

dưới cánh chim chưa cứng cáp của Cảnh Phi, trước tiên vẫn cần thế lực

của Cảnh Thành che trở. Huoogns chi thái độ hiện tại của Cảnh Thành và

Cảnh Phi vẫn chưa rõ ràng, lúc này nhảy ra buộc tội thái tử, cũng khó

liệu rằng thánh thượng sẽ tin hay là không tin, không khác nào là lấy

trứng chọi đá.

Vì vậy, vào giờ phút này, lấy Mạnh Khách_một trong ba vị chủ khảo làm tai mắt, là quá tốt.

Cảnh Thành thấy tôi lắc đầu, quay đầu lại tiếp tục nhìn cá, nói: “Ngươi thử

đoán một chút, lần này phụ hoàng lại nghĩ ra một đề mục gì?”

Tôi cười nói: “Mỗi lần kim thượng nghĩ đề mục đều rất khó đoán.”

Tôi nhớ được ước chừng lúc tôi tám tuổi, thoe Cảnh Thành vào cung. Thời

tiết mùa đông, đông mai bên trong hoàng cung nở rộ tươi đẹp, màu đỏ như

máu. Hoàng hậu, phi tần hậu cung cùng với các hoàng tử phụng hoàng mệnh, ngồi vây quanh thành một đoàn. Từng hạt tuyết nhỏ bay xuống bên ngoài

cửa sổ, bên trong nhà lại ấm áp như xuân, hòa thuận vui vẻ.

Hoàng thượng nằm nghiêng ở trên giường, chỉ vào tuyết bay trên mai đỏ cười

nói: “Các hoàng tử đều nói, nếu muốn các con lấy một đồ vật bên ngoài

cửa sổ dâng tặng cho trẫm, các con sẽ lấy vật gì tới? Và vì duyên cớ

gì?”

Cảnh Nhiên khi đó cực kỳ gầy yếu, lông mày khẽ nhíu lại, nhẹ giọng đáp: “Nhi thần lấy tuyết. Ngày hôm tr