
có cảm giác như vừa tự đào hố chôn mình, nói thẳng ra thì chính
là ngu si! Nhưng đã lỡ rồi, giấu được nhất thời không giấu được cả đời,
"Anh nói em không được cười...."
"Được...." Đường Tương Mạt nháy
mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Vu Phi nói chuyện ngập ngừng như
vậy. Anh vô cùng buồn khổ, nét bối rối hiện rõ, khuôn mặt đỏ ửng kia
ngoài do dị ứng chắc hẳn còn do nguyên nhân khác.
Quả nhiên, anh mím môi, vẻ mặt không cam lòng nói: "Anh… anh bị dị ứng với người phụ nữ mình thích..."
"Hả?"
Hoắc Vu Phi nhắm mắt, liều mình nói, "Anh không biết phải đối mặt với người
mình thích như thế nào! Được chưa hả?" Anh rống to, tiếng vang vọng lại
từ khắp phía, chim chóc vì sợ hãi mà bay tán loạn. Được chưa hả... A a a a.... tiếng vọng quanh quẩn, truyền qua những kẽ lá. Hoắc Vu Phi khẳng
định từ trước đến nay mình chưa từng buồn bực như vậy.
Lần đầu
tiên anh phát hiện ra triệu chứng này của mình là khi anh mười bốn tuổi, khi đó anh thích cô con gái của một cửa hàng cạnh nhà, lại không ngờ
mới được người ta chạm vào một cái, cả người anh đều nổi ban bất thường, buổi tối hôm đó thì phát sốt. Thảm nhất chính là, bệnh kia khó khăn lắm mới hết, lại bị người ta đồn rằng bị nhiễm virus, hàng xóm láng giềng
chỉ chỏ, mối tình đầu vì vậy không bệnh mà chết.
"Không được cười!" Anh cực kỳ để ý chuyện này.
Em có cười đâu... Đường Tương Mạt hiển nhiên vẫn còn đang vô cùng sửng
sốt, không còn tâm trí đâu mà cự lại, "Nhưng… Hôm qua anh tìm thiết bị
định vị cho em, còn cả lúc ôm em ngủ nữa, nào có bị gì đâu?"
Hai
mắt Hoắc Vu Phi đỏ ngầu, trừng mắt nhìn cô, “Lúc tìm thiết bị định vị là anh đang trong trạng thái làm việc! Lúc ôm em là anh cố nhớ lại những
chuyện trên chiến trường.... Ông trời ơi, rốt cuộc em ghét anh đến thế
sao?" Khiến anh chịu đựng ‘bệnh không tiện nói ra’ như vậy!
Lúc
còn ở Đài Loan, một chút hành động tiếp xúc thân mật với cô anh đều
không làm, cho nên không ngờ đến chuyện này. Sau lần đầu tiên ‘phát
bệnh’, dù anh thích người nào, cũng rất khó khống chế phản ứng tự nhiên
này của cơ thể, cho nên đành phải tự làm bản thân ‘tê liệt’, cố gắng
tránh động lòng thật sự, không ngờ đến hơn ba mươi tuổi rồi lại vẫn dẫm
phải vết xe đổ...
Cho đến lúc này Đường Tương Mạt mới hoàn toàn hiểu ‘tình trạng’ của anh. Một giây, hai giây, ba giây...
"Phụt ha ha ha ha...."
Tiếng cười trong trẻo bị bịt lại của cô vang vọng trong cánh rừng nhiệt đới
âm u, cô cười đến không thể đứng thẳng lên được. Ai ngờ người đàn ông
đẹp trai ngời ngời như vậy lại có một bí mật đáng yêu như thế, "Ông trời ơi... Anh thật thê thảm...."
"Em đừng nói nữa được không?" Người khác vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi khổ của người trong cuộc. Hoắc
Vu Phi thở phì phò tránh né cô. Cô cười đến cả mặt, nhưng không giống
với kiểu đỏ như trên người anh, mà là màu đỏ mê người, giống như trái
đào chín, tràn đầy hương thơm ngọt ngào.
Anh chưa bao giờ chán
ghét việc giác quan của mình nhạy cảm hơn người khác như bây giờ. Cho dù mắt không nhìn thấy, nhưng chỉ cần mũi ngửi được, bệnh của anh càng
phát tác mạnh hơn, anh phải dùng hết lý trí của mình mới có thể ngăn
được bản thân giơ tay lên gãi.
Dáng vẻ kia chắc chắn trông vô
cùng ngu xuẩn! Anh tức tối nghĩ thầm trong lòng, mà cho dù không làm như vậy thì anh cũng đã đủ thảm rồi. Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy
nghĩ: hôn cô gái đang không chút nể mặt mà cười ngặt nghẽo kia đến chết
thì thôi.
Anh thật sự muốn hôn cô đến không thở nổi! Hôm qua, lúc cô hôn anh, anh vẫn đang trong trạng thái làm việc, không được hưởng
thụ. Cô gái này quả thực là chất độc đối với anh, cô khiến trái tim anh
đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cảm xúc kích động, đầu váng mắt hoa, hôm
nay còn bị nổi ban nữa, thế nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến chuyện rời
bỏ cô. Anh nghiện những phản ứng khác biệt cô mang lại cho mình, càng
ngày càng mê đắm, không sao thoát ra được... Được thôi, anh không thể
kiềm chế được nữa rồi, nếu không muốn tối nay mình bị sốt...
Khó
khăn lắm Đường Tương Mạt mới ngưng cười được, ngẩng mặt nhìn ánh mắt đầy u oán của anh. Thẳng thắn mà nói, đây thật đúng là chỉ thiếu đắp thêm,
ít nhất thì ban đỏ trên mặt anh vẫn chưa rút đi, thậm chí bây giờ càng
nghiêm trọng hơn.
Cô có chút thương tâm, hỏi thăm anh: "Khó chịu lắm à?"
"Rất nóng." Hoắc Vu Phi không tự nhiên trả lời. Nhiều năm rồi chưa bị tái
phát thế này, cảm giác bối rối rất giống với lần sốt hồi bé, hơi nóng
bốc ra từ bên trong khiến anh không biết phải làm sao.
Ánh mắt
của Đường Tương Mạt mềm lại, cô mặc quần áo lại xong, vươn tay ra thăm
dò, Hoắc Vu Phi theo bản năng tránh ra nói: "Đừng động vào anh."
Sau đó, anh lại bất động.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, chạm lên khuôn mặt đầy nốt ban đỏ của anh. Cảm
giác nóng rực sôi sục trong người cùng với một chút kích động run rẩy
truyền qua đầu ngón tay của cô, lan tới đáy lòng. Cảm giác yêu thương
một người, cô nghĩ, dù là nam hay nữ đều có cả. Cô nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống mặt của anh lên, rồi đưa tay lên chỗ gáy anh, kéo sợi dây buộc mái tóc đuôi ngựa của anh ra