
ừ trong câu chuyên của hai người đó, tôi rút ra một câu trả lời
khẳng định — cho dù có trói tôi và Kỷ Nghiêm lại với nhau chắc cũng
chẳng ai tin tôi và anh ta tạo nên được scandal tình ái nào.
Lòng tôi chợt thấy trống trải và hụt hẫng. Thì ra lúc trước Trần Tử
Dật bỏ rơi tôi để trở về bên Nhan Khanh Khanh chính vì Kỷ Nghiêm đã đá
cô ta … trai tài gái sắc, cộng thêm một nữ nhân vật phụ tầm thường như
tôi … thì ra cuộc sống còn nhạt nhẽo hơn cả mấy bộ phim truyền hình
chiếu trên ti vi lúc tám giờ.
Mải mê dỏng tai lên hóng chuyện, tôi quên cả việc hái trộm bé Rau.
Đến khi tôi tỉnh lại thì cả vườn rau đã bị người khác nhanh mắt nhanh
tay nẫng mất.
Tôi rú lên ai oán: “A!!!!”
Mấy cô nàng đang buôn chuyện lập tức phát hiện ra tiếng quỷ khóc sói
tru của tôi, vội vã nói lảng sang chuyện khác, một trong số đó nhìn tôi
với vẻ mặt kì quái hỏi: “Thái Thái, sắc mặt cậu kém quá, chỗ nào không
được khỏe à?”
Tôi nhìn họ, lắc đầu: “Không ….”
Giờ tôi mới thực sự hiểu tại sao Dương Dương lại nói Kỷ Nghiêm xuất
hiện ở chỗ nào, chỗ đó luôn có nữ sinh ngất xỉu. Bây giờ điều này gần
như đã trở thành môn học bắt buộc hằng ngày của tất cả những cô nàng mê
trai.
Nhờ tài hòa và trí tuệ vượt xa hẳn người thường, Kỷ Nghiêm mới có thể đứng ở vị trí cao như vậy, được trường đại học danh tiếng nước ngoài
cấp học bổng ăn học toàn phần. Hiếm có nữa là ngoài năng lực ra, anh ta
còn sở hữu vẻ ngoài điển trai sáng láng. Vì thế thường xuyên có những nữ sinh ngầm đợi ở những chỗ anh ta sắp đi qua, giả vờ như tình cờ gặp
mặt.
Có tài năng đã không đơn giản rồi, có tướng mạo lại càng không dễ,
thế mà chàng hội trưởng hội học sinh được trăm ngàn người ái mộ lại
chẳng hề động lòng trước các kiểu mỹ nữ xung quanh. Điều này khiến tôi
tò mò lắm, rốt cuộc thì phải một cô gái thế nào mới xứng với chàng tài
tử số một của trường trực thuộc? Lúc tôi còn đang đắn đo suy nghĩ vấn đề này, thầy chủ nhiệm dẫn học sinh mới chuyển trường vào trong lớp.
Tuy trước đó đã nghe tin cô ta sắp chuyển sang, nhưng giờ phút này
nhìn Nhan Khanh Khanh đứng trong lớp học, tôi vẫn thấy ngạc nhiên ghê
lắm: ánh nắng mặt trời rọi xuống cô gái mặc áo trắng váy xanh, mái tóc
đen dài mềm mại làm tôn lên làn da trắng nõn như bạch ngọc, khuôn mặt
thanh tú, ánh mắt trong trẻo và bình tĩnh.
Khuôn mặt tinh xảo đến mức khiến người ta ghen tị ấy quay sang nhìn
tôi và ngừng lại một giây, khóe miệng khẽ nở nụ cười quyến rũ. Ánh mắt
Nhan Khanh Khanh nhanh chóng chuyển sang nhìn khắp phòng học, cô ta dõng dạc tự tin giới thiệu bản thân: “Chào các bạn, mình là Nhan Khanh
Khanh, mình hi vọng sẽ nhanh chóng hòa nhập với tập thể ưu tú này, cùng
nhau học tập và tiến bộ.” Giọng nói của cô ta vẫn ngọt ngào và dễ thương như thế, lời nói ra nghe cực kì êm tai, cả lớp ai cũng vỗ tay hoan
nghênh nhiệt liệt, đương nhiên ngoại trừ một người – đó chính là tôi.
Kể ra thì tôi cũng là một đứa biết thân biết phận. Có những người tôi trêu không nổi, đánh không lại, tôi chuồn là được chứ gì? Thế mà lúc
này nhìn Nhan Khanh Khanh cười quyến rũ, tôi chợt hiểu ra một điều: có
những người bạn không hề muốn trêu chọc tới, nhưng họ lại cứ xuất hiện
trước mắt bạn, mà bạn không sao dứt mình ra được.
Nhớ đến những lời bàn tán của đám nữ sinh trong hội trường hôm trước, tôi lại thấy lòng bứt rứt khó chịu lắm. Cô có xinh đẹp khí chất đến mấy thì cũng làm ăn gì được chứ? Ngoài mặt không buông được Kỷ Nghiêm, vậy
mà cuối cùng vẫn quấn lấy Trần Tử Dật đấy thôi? Để cô gặp được Kỷ ác ma, sau đó bị anh ta từ chối – đây chính là sự trừng phạt của mặt trăng
dành cho cô!
Tôi rảo bước đi đến hội trường, trong đầu mường tượng ra cảnh Kỷ
Nghiêm tàn nhẫn từ chối Nhan Khanh Khanh, khóe miệng bất giác nở nụ cười xảo trá, Tôi đang cười thì cửa cánh gà bật mở, bộ mặt cười đến mức méo
mó của tôi đông cứng lại ngay lập tức.
Trên vũ đài, ánh đèn trắng bạc rọi thẳng xuống hai con người ưu tú.
Nhan Khanh Khanh đắm đuối nhìn Kỷ Nghiêm tình thâm vô hạn, rồi cô ta bặm môi quay lưng bỏ đi. Đôi chân dài thon thả bước đi nhẹ nhàng uyển
chuyển, chiếc váy đồng phục phất phơ theo bước chân cô ta, dáng người
tha thướt khiến người ta xao xuyến. Kỷ Nghiêm nhìn theo bóng lưng Nhan
Khanh Khanh, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc.
Dưới ánh đèn sáng lóa, tôi ngẩn ngơ nhìn hai người bọn họ, lòng rối
bời . Có câu nói chợt vang lên trong đầu tôi — kể ra thì hai người họ
cũng xứng đôi vừa lứa lắm. Mỗi lần Nhan Khanh Khanh xuất hiện đều gây
ảnh hưởng lớn đến tôi, có điều lần này nỗi xót xa không liên quan gì đến Trần Tử Dật. Giờ tôi mới thực sự cảm thấy cơn đau tê tái ẩn sâu trong
lòng.
“Thấy tủi lắm đúng không?” Chợt có tiếng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay ngoắt lại, phát hiện ra Triển Tư Dương đang đứng khoanh tay
trước ngực nhìn hai người trên bục. Anh ta cười nhạt nói: “Nhan Khanh
Khanh nhập vai thật đấy, em tủi thân cũng chả có gì lạ.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Nhập vai ư? Nhập vai cái gì chứ?”
Triển Tư Dương cười khẽ: “Lúc nãy hội trưởng gọi Nhan Khanh Khanh
đến, đưa kịch bản cho cô ta xem, hình như còn