
kì gây mất hứng: “Nhan
Khanh Khanh, cậu vô duyên vô cớ chuyển sang trường trực thuộc như thế
này, Trần Tử Dật sẽ thế nào?”
Trước mặt Kỷ Nghiêm tôi chưa từng dám nói thẳng những gì mình nghĩ,
vậy mà lần này nói xong câu ấy, tôi thấy thoải mái vô cùng, mặc kệ sau
này sẽ ra sao. Tôi lờ đi ánh mắt gần như muốn giết người của Kỷ Nghiêm,
nói tiếp: “Trần Tử Dật cũng ngu thật, ngu hết chỗ nói! Cái gì mà tình
cảm ấu thơ, cái gì mà lặng lẽ đợi chờ chứ! Đúng là tự hạ thấp mình!”
Bốn bề lặng ngắt, sắc mặt Nhan Khanh Khanh tái nhợt, hơi thở của Kỷ Nghiêm ngày một nặng nề.
Triển Tư Dương nhận thấy tình hình bất ổn, vội vàng bước đến ngăn tôi lại, cười hòa giải: “Thái Thái, em đừng có đùa nữa, ngoan, ra ngoài
chơi đi.”
Tôi cười nói với Triển Tư Dương: “Em có phải trẻ lên ba đâu.”
Nói thực lòng, hiện giờ vẻ mặt tôi bình tĩnh cực kì, trong lòng cũng vô cùng bình tĩnh.
Lồng ngực Kỷ Nghiêm nhấp nhô thật mạnh, anh ta đẩy Triển Tư Dương ra
rồi lôi tôi ra khỏi hội trường dưới con mắt chú ý của tất cả mọi người.
Tôi bị anh ta kéo đi cả một đoạn dài, tay bị nắm đến nhói đau.
Tôi thở hổn hển vùng vẫy hét: “Kỷ Nghiê, anh buông em ra. Đau chết đi được, anh mau buông em ra.”
Anh ta quay phắt lại, dồn tôi vào trong góc rồi hung hăng lườm tôi: “Điền Thái Thái, rốt cuộc thì em muốn thế nào?”
Tôi bị dọa cho ngốc luôn rồi, chỉ biết đờ đẫn lắc đầu.
Tôi muốn thế nào ư? Thực sự thì chính tôi cũng không biết nữa.
Tôi muốn gì quan trọng với anh ta đến thế sao? Anh ta chưa từng để ý
đến cảm nhận của tôi, thế thì sao có thể quan tâm đến chuyện tôi nghĩ
thế nào.
Nghĩ đến chuyện này, tôi thấy vừa buồn vừa giận. Tôi nắm lấy cổ áo
anh ta, cả người hướng về phía trước. Ngước nhìn lên ánh mắt nóng bỏng
của anh ta, tôi nghiêm túc hỏi: “Kỷ Nghiêm, anh cố tình tìm mọi cách giữ em lại bên cạnh anh, có thực chỉ đơn giản là muốn hành hạ em, hay là
….” Tôi ngừng lại một lát rồi mới nhẩn nha nói tiếp: “Hay là, anh thích
em rồi?”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, không đáp.
Gió thổi đung đưa hàng cây ven con đường rợp bóng, sóng lá dập dờn,
từng phiến lá xanh ngọc bích không ngừng xao động, vô số những đốm sáng
bạc li ti lấp lánh chiếu qua kẽ lá.
Đợi mãi đợi mãi, cho đến tận khi tôi định bỏ cuộc thì rốt cuộc anh ta mới chịu trả lời: “Trước giờ anh vẫn đợi em mở miệng hỏi anh, nhưng tại sao lại là lúc này?”
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười khiến người ta run rẩy.
Tôi đã chọc giận anh ta không chỉ một lần, thế nhưng chưa lần nào khiến tim tôi đau đớn đến mức muốn vỡ vụn ra như hôm nay cả.
Anh ta ghé đầu lại dằn từng tiếng bên tai tôi: “Em hãy nhìn lại bộ
dạng mình hiện giờ đi? Có khác gì một oán phụ bị bỏ rơi không? Em lấy tư cách gì để hỏi anh câu đó?”
Tôi không biết sức nặng của một lời nói trầm trọng đến mức nào, giờ
tôi chỉ thấy chúng làm trái tim tôi tổn thương tan nát. Ngày đó Trần Tử
Dật đã phủ định toàn bộ tình cảm của tôi chỉ bằng một câu ngắn ngủi, còn giờ đây một câu “Em lấy tư cách gì” của Kỷ Nghiêm đã phủ định cả con
người tôi.
Ở bên cạnh Kỷ ác ma lâu như vậy rồi, tôi cứ tưởng mình đã tôi luyện
nên một nội tâm cực kì mạnh mẽ, giống như dũng sỹ Herman vô địch không
sợ gì đao kiếm, dù lời lẽ có ác độc đến đâu tôi cũng sẽ chẳng mảy may
ảnh hưởng. Vậy mà khi Kỷ Nghiêm thốt lên năm chữ đó, trái tim tôi cứ như bị xẻ thành nhiều mảnh, đau đến tái tê. Cơn đau ập đến bao trùm lên tất cả.
Có thứ chất lỏng nóng ran trào ra khỏi khóe mắt tôi, thế nhưng lòng tự tôn mách bảo tôi rằng: mày không được khóc!
Đẩy Kỷ Nghiêm ra, tôi chợt phát hiện một điều rằng: không phải bởi
tôi quá yếu ớt, mà là bất kể tôi có mạnh mẽ đến đâu cũng không sao địch
nổi một câu nói nhẹ tênh hay một ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nghiêm. Cơn
giận dồn lên đến đỉnh đầu tan biến hết trong nháy mắt, tôi cởi giáp quy
hàng, bỏ chạy trong thất bại khi mà một câu phản bác cũng không thốt lên lời.
Mặt mày thiểu não chạy về lớp học, tôi uể oải bò rạp xuống mặt bàn.
La Lịch Lệ ngồi xuống trước mặt tôi trêu chọc: “Sao thế, lại gây ra tai vạ gì à?”
Ngóc đầu lên, tôi rầu rĩ nhìn La Lịch Lệ: “La Lịch Lệ, rốt cuộc thì trong lòng cậu tớ là một đứa thế nào?”
Cô nàng nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “Ngoại trừ việc cậu đôi lúc gây
tai vạ, xử lí mọi chuyện có chút bốc đồng, thỉnh thoảng lại hay mắc lỗi
ngu ra thì xét trên tổng thể, cậu vẫn là một đứa tích cực cầu tiến.”
Thấy sắc mặt tôi mỗi lúc một khó coi, La Lịch Lệ ngờ vực hỏi: “Chẳng lẽ
cậu với Kỷ Nghiêm cãi nhau rồi à?”
Câu nói đó đã triệt để kích thích tôi, tôi không giấu nữa, đem tất cả những chuyện xảy ra gần đây kể tỉ mỉ cho La Lịch Lệ, cuối cùng hỏi nó:
“Cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ?”
La Lịch Lệ im lặng một lúc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Nó nói bằng
giọng cực kì nghiêm chỉnh: “Chuyện này cậu không thể thỏa hiệp, nếu cậu
cúi đầu thì sau này sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên nữa đâu.”
Tôi đứng dậy, đặt tay lên vai La Lịch Lệ, trong bụng sục sôi một bầu
nhiệt huyết: “Lịch Lệ, cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp
đâu.”
Không thỏa hiệp! Dựa vào cái gì mà bắt tôi thỏa hiệp ch