
ao diễn viên nam chính lại biến thành Triển Tư Dương rồi?”
Kỷ Nghiêm liếc nhìn tôi nói: “Đồ ngốc, chẳng phải em vừa rồi còn tự
cho tin lắm sao? Em không nghĩ rằng nếu như em không diễn nữa thì anh
còn cần thực hiện lời hứa trước đó làm gì?”
Tôi nhìn anh ta chớp mắt, mãi một lúc lâu sau mới hiểu ra ý tứ trong
lời anh ta nói: “Nếu anh không diễn đức vua nữa, sao không nói rõ với em từ trước?”
Kỷ Nghiêm ghé sát tai tôi, khẽ khàng phả ra một làn hơi nóng: “Chẳng
phải ngay từ đầu trong lòng em đã chắc mẩm anh và Nhan Khanh Khanh đó …
có gì với nhau sao?” Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên như một trái cà chua
chín.
Kỷ Nghiêm giả vờ như không thấy, mở miệng nói: “Vốn dĩ phải đề tên em lên mục biên kịch của vở kịch lần này, nhưng mà em đã muốn đi nên đành
….” Kỷ Nghiêm đứng trước mặt tôi lúc này chẳng khác nào một con hồ li
vừa mới đạt được mưu mô, nụ cười cực kì xảo trá.
Tôi bỗng thấy ức chế vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỉnh bơ như
không có chuyện gì hết. Tôi ho khan một tiếng: “Về việc em muốn ra đi ấy hả… em thấy đây hoàn toàn là một sự hiểu nhầm. Hội trưởng, anh cứ việc
coi những lời em nói trước đây như rơm rác ấy.”
Con người trước mặt lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao? Không muốn đi nữa à?”
Tôi vội vã nở nụ cười nịnh bợ: “Hội trưởng, sự việc lần này là do em
quá nông nổi, em ghen tị với Nhan Khanh Khanh được cùng tỏa sáng với hội trưởng trên sân khấu, em đã bị lòng đố kị làm cho mờ mắt, vì thế nên
mới không biết sống chết nói ra những lời đó, cuối cùng khiến cho chính
bản thân mình lâm vào tình cảnh khốn đốn này. Nhưng mà em thực sự không
muốn đi đâu!” Tôi chớp chớp mắt thổn thức nhìn anh ta.
Cũng không biết là tôi đã nói trúng câu nào mà khiến cho Kỷ Nghiêm vui vẻ lắm, anh ta cười nói: “Ừm. Anh biết rồi.”
Thấy bầu không khí dịu đi rõ rệt, tôi thở phào một hơi. Kịch bản này
là thành quả gian khổ mà tôi đã mổ cò từng chữ một, tuy không biết tại
sao Kỷ Nghiêm lại chấp nhận yêu cầu của Nhan Khanh Khanh, nhưng nếu đã
không phải nhắm vào tôi thì chỉ cần Kỷ Nghiêm có thể khiến tôi rút lại
lời nói muốn đi, có nói thêm mấy câu tự tát vào mặt mình tôi cũng chẳng
thấy có vấn đề gì.
Kỷ Nghiêm liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh còn có việc, em cứ ở lại đây giám sát việc diễn tập nhé.”
Tôi gật đầu: “Hội trưởng, em xin hứa sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó.”
Sực nhớ ra điều gì đó, anh ta chỉ tay vào điện thoại của tôi: “Tài khoản đó …”
Tôi ngẩn người mất một lúc mới hiểu ra anh ta nói đến tài khoản cao cấp trò “Nông trại thần tiên”: “Ớ … sao ạ?”
Anh ta do dự một chút rồi xua tay nói: “Không có gì, dạo này em lại
thức khuya ăn trộm rau đúng không? Đừng có bê trễ việc diễn tập đấy.”
Tôi chột dạ cúi đầu: “Ừm, em hiểu ạ.”
“Thái Thái.” Anh ta bất chợt gọi tên tôi.
“Dạ.”
“Quay lại là tốt rồi.”
Lúc tôi ngẩng đầu lên thì bóng Kỷ Nghiêm đã rời khỏi hội trường mất hút.
Ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn màu đó tươi đang khép lại, tôi nghĩ: Kỷ
Nghiêm đưa tôi đến đây chẳng lẽ là vì muốn giải thích với tôi, diễn viên nam chính lần này không phải là anh ấy? Còn anh ấy vẫn giữ lời hứa với
tôi? Chẳng hiểu mô tê gì cả.
Ngày thường Kỷ Nghiêm luôn giữ thái độ chẳng để ai vào mắt, xa lánh
mọi người, chẳng mấy khi đổi tính một lần lại thành ra dịu dàng như thế, đúng là muốn lấy mạng người ta đây mà …
Tôi quá mải mê suy nghĩ, vì thế không hề hay biết Triển Tư Dương xuất hiện bên cạnh khi nào.
Anh ta vỗ vai tôi: “Thái Thái, làm gì mà ngẩn ngơ ra thế?”
Tôi đờ đẫn quay đầu sang hỏi lại: “Dương Dương, anh nói xem, hội trưởng để Nhan Khanh Khanh đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
Triển Tư Dương bật cười: “Em nghĩ hội trưởng thích Nhan Khanh Khanh thật nên mới để cô ta diễn vai nữ chính sao?”
Tôi đảo mắt một hồi mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân nào khác: “Không phải thế thì là vì sao chứ?”
Triển Tư Dương nhìn tôi hỏi: “Em có biết hồi học cấp hai Nhan Khanh Khanh thích hội trưởng không?”
Tôi gật đầu, háo hức chờ đợi anh ta nói tiếp.
Anh chàng nở nụ cười xảo quyệt, thong thả kể: “Thực ra không phải hội trưởng gọi cô ta đến đâu, là tự Nhan Khanh Khanh nằng nặc đòi vào.”
Tôi chau mày, lòng chợt thấy vô cùng khó chịu: “Không phải cô ta đã có bạn trai rồi sao?”
Triển Tư Dương nói: “Trước đây Nhan Khanh Khanh cũng là một nhân vật
có tiếng tăm của trường trực thuộc, lại là cháu gái của hiệu trưởng, một người thanh cao như thế bị Kỷ Nghiêm từ chối, chắc chắn là sẽ không cam lòng, vì thế …” Anh chàng cười mấy tiếng rồi nói tiếp: “Nếu nói hội
trưởng đã làm gì thì cũng chỉ là hơi ám thị chút chút với cô ta thôi.
Nhan Khanh Khanh đúng là không chịu được khích bác, chưa gì đã để lộ
tiết mục của trường số 1 ra rồi.”
Tôi ngẩn người, xâu chuỗi những gì Triển Tư Dương mới kể rồi suy nghĩ mãi mới hiểu ra: “Ý anh là Kỷ Nghiêm cố ý để Nhan Khanh Khanh thấy mập
mờ, để cô ta tự mình đuổi theo, rồi lúc đó em bị cơn giận làm mờ mắt đã
rất phối hợp diễn một vở kịch khiến cô ta để lộ tiết mục của trường số 1 ra ngoài?”
Triển Tư Dương cười tít mắt khen tôi: “Được, cũng khá thông minh đấy chứ, nhắc một cái là hiểu ngay.”