
thức tôi dậy, nhắc tôi ăn sáng, sẽ kiên nhẫn cùng tôi đi khắp hang
cùng ngõ hẻm để tìm kiếm một quán quà vặt, sẽ kịp thời khen ngợi mấy trò ma mãnh của tôi , sẽ kiên định nói với tôi: “Sợ gì chứ, có anh mà” mỗi
khi tôi bối rối.
Ở Trần Tử Dật có một thứ gì đó khiến người ta thấy yên tâm, tôi dễ dàng quen điều đó.
Mặc dù như thế, tôi vẫn rơi vào trạng thái trống trải sau niềm vui ngắn ngủi.
Sau khi rời khỏi hội học sinh, ngày nào tôi cũng tan học và về nhà
với Trần Tử Dật đúng giờ, nhưng hôm nay khi đi qua bảng tin thông báo,
tôi phát hiện ra hội học sinh lại bắt đầu tuyển thêm cán sự.
Ngoái đầu nhìn gian phòng họp trước kia ngày nào cũng phải đi, cách
qua những tán cây rậm rạp, tôi cảm thấy nơi ấy giờ ở xa tôi lắm. Nhắm
mắt lại, cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận một điều, thực sự thì tôi
không nỡ…
Có quá nhiều thứ tôi không nỡ bỏ! Tự dặn mình không được nghĩ ngợi quá nhiều, tôi chạy vội ra khỏi cổng.
Trần Tử Dật dừng xe đạp ở sát cạnh tôi, tôi nhảy lên dán mặt vào lưng anh ấy. Cách một lớp áo, tôi vẫn ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang
thoảng. Tôi ôm chặt lấy anh: “Tử Dật, em thấy hụt hẫng lắm.”
Trần Tử Dật lặng im, thân hình cứng đờ trong phút chốc.
Tôi ý thức được mình vừa mới lỡ lời, vội cười nói: “Em ở trong hội
học sinh lâu như thế, khó khăn lắm mới được chút thành tích, giờ bảo
không làm nữa, anh nói xem sao lúc nào em cũng bỏ cuộc giữa chừng vậy.”
Trần Tử Dật nói: “Yên tâm, cho dù không có hội học sinh thì em cũng
sẽ không nhàm chán đâu. Thời gian rảnh dư ra, anh có thể bù đắp cho em
rồi.”
Tôi bĩu môi: “Em thấy sao anh lúc nào cũng chiều em thế?”
Trần Tử Dật cười: “Em là bà xã của anh, không chiều em thì chiều ai hả?”
Câu này rõ ràng là tỏ tình rồi còn gì … tôi lâng lâng trước những lời ngọt ngào đường mật của anh.
Chìm đắm trong thế giới của bản thân, tôi hoàn toàn không phát hiện ra xe đang tăng tốc đi về phía trước.
Trần Tử Dật hô lên: “Thái Thái, bám chắc nhé.”
Chiếc xe đạp lao nhanh xuống dốc.
Tôi ngước nhìn bầu trời xanh vời vợi, thả hồn bay theo gió, mặc cho
gió thổi qua mái tóc màu hạt dẻ của Trần Tử Dật, luồn qua vành tai tôi.
Thấy Trần Tử Dật bất thình lình đổi hướng, tôi hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Trần Tử Dật đáp: “Trường trung học số 1”
Tôi ngẩn người mất mấy giây, ôm chặt lưng anh hỏi: “Đến trường anh làm gì?”
Anh ngoái đầu đáp lại tôi bằng một nụ cười sáng lạn: “Xem mấy thứ kích thích tâm trạng, để em khỏi phải hụt hẫng nữa.”
Tôi nổi hứng, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
“Em đến xem là biết ngay thôi mà.”
Trần Tử Dật cứ úp úp mở mở, tôi cũng không hỏi thêm nữa, ngậm miệng
lại tựa vào lưng anh mặc cho gió thổi. Có điều tâm trạng tôi đã khá hơn
trước rất nhiều.
Trường số 1 và trường trực thuộc đều là trường điểm của thành phố,
thế nhưng lại cách xa cả nửa giờ xe bus. Nghĩ đến chuyện ngày nào Trần
Tử Dật cũng đi đi lại lại giữa hai trường để đón tôi, tôi thấy anh ấy
cũng chẳng dễ dàng gì. Nhìn vẻ mệt mỏi anh vô ý để lộ ra khi nhảy lên
xe, trái tim tôi không khỏi xót xa.
“Sao, thương anh à?” Trần Tử Dật nhe răng cười. Tôi gật đầu nhìn anh, lòng ấm áp. Anh không ngờ tôi lai thừa nhận nhanh như vậy, thoáng ngẩn
người, nụ cười càng thêm hân hoan: “Cô nhóc ngốc, không sao, như thế này chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn mà.” Tôi còn muốn khuyên
anh, nhưng anh đã kéo tôi lại sát cạnh mình, nghiêm túc nói: “Ngoan nào, anh biết em quan tâm đến anh, nhưng anh cũng có thứ muốn đeo đuổi đến
cùng. Đi thôi, anh dẫn em đi xem tiết mục trường anh chuẩn bị cho hội
diễn văn nghệ.”
“Hả? Ý anh là tiết mục nhảy “nobody” giả gái của trường anh sao?” Mắt tôi sáng bừng, tôi hưng phấn nhìn Trần Tử Dật.
Anh bật cười trước dáng vẻ háo hức của tôi : “Anh biết ngay là em sẽ
hứng thú mà.” Trước kia, tôi còn bận rộn đêm ngày lo diễn tập vở kịch
nói cho hội học sinh, giờ tôi đã thành một kẻ đứng ngoài không liên quan gì nữa. Đang bận đến cực điểm, bỗng dưng nhàn hạ khiến đầu óc tôi cứ
trống trải thế nào ấy, một đôi mắt sáng long lanh cứ chốc chốc lại hiện
lên. Nhớ đến Kỷ Nghiêm, cảm giác hụt hẫng càng thêm mãnh liệt.
Trần Tử Dật đưa tôi đến phòng thể chất của trường anh, ngay từ ngoài
cửa tôi đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình từ bên trong vọng ra. Đẩy cửa
bước vào, hai mắt tôi tỏa sáng.
Đứng thẳng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, lắc hông, xoay người, đổi vị trí …
mấy chàng trai đội mũ đen dáng người na ná nhau đang uốn éo theo tiếng
nhạc, động tác không gượng gập chút nào, trông thoải mái và phóng khoáng lắm. Đã nhìn con gái nhảy “Nobody”, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy
con trai nhảy bài này. Cảnh tượng hấp dẫn tột độ khiến máu nóng trong
người tôi sôi lên sùng sục. Tôi ngoái đầu nhìn Trần Tử Dật: “Quả nhiên
tai nghe không bằng mắt thấy!” Trần Tử Dật dịu dàng nhìn tôi, nói: “Chỉ
cần em vui là được.” Có lẽ bị ai đó áp bức quá lâu ngày, cuối cùng thì
bản tính ranh mãnh trong tôi cũng không kìm lại được. Tôi đảo mắt cười
gian nói: “Anh hi vọng em vui thật sao?”
Trần Tử Dật đáng thương vẫn xoa đầu tôi, chiều chuộng nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần em vui.”
“Thế em có mộ