
của Giang Dĩ Thành liền treo lên, có loại dự cảm không tốt lắm.
"Chuyện đó. . . . .
." Cô đúng là có chút khó mà mở miệng, quả nhiên, da mặt cô vẫn là không
dày hơn Hoắc Thanh Lam. "Chính là em không có chú ý nên mới bị Hoắc Thanh
Lam cường hôn." Với tư tưởng xấu xa của Hoắc Thanh Lam, thì cô cảm thấy
vẫn là mình nên mua bảo hiểm trước.
Không khí trong phòng bệnh
trong nháy mắt đã xuống thấp, Giang Dĩ Thành thiếu chút nữa bẻ gãy bút trong
tay.
"Mạnh — Giai —"
Cô híp mắt theo dõi sắc
mặt xanh mét của anh, không sợ chết nói: "Học trưởng, trước kia anh từng
có phụ nữ nào khác không?" Thật ra thì cô vẫn luôn tò mò .
Giang Dĩ Thành không tự
nhiên mà dời tầm mắt đi.
"Có rất nhiều
sao?"
Sắc mặt của anh càng đen
hơn, nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng cũng thấp giọng gầm thét, "Không có, gặp
phải em chính số kiếp của cuộc đời anh."
"Mặc dù em không tin
tưởng lắm, " cô không nhìn sắc mặt đen như mực của đối phương. "Nhưng
mà em cũng không muốn về sau nghĩ đến chuyện này thì ghê tởm muốn ói."
Anh nhướng mày chờ đợi
câu sau.
Mạnh Giai nhíu lông mày,
vẻ mặt căm giận nói: "Chỉ cần vừa nghĩ tới bị tên kia hôn qua, thì em ghê
tởm muốn nôn mửa, cái miệng kia đã bị bao nhiêu phụ nữ gặm qua rồi, thật là
ghê tởm."
Giang Dĩ Thành nhìn cô
nói không ra lời. Được rồi, anh biết logic suy nghĩ của Mạnh tiểu thỏ luôn luôn
khác, nhưng mà như vậy —— anh đột nhiên thấy mình may mắn vì đã giữ mình trong
sạch.
"Em ói?" Anh
hỏi cẩn thận.
"Ói đến mật cũng đi
ra." Đau muốn chết.
"Anh ta ở đó?"
"Ừ"
"Không thay đổi sắc
mặt?"
"Em nào có thời gian
mà để ý đến hắn, ói đến độ đứng lên không nổi nữa mà."
Tiểu bạch thỏ nhà anh quả
nhiên không phải người bình thường chịu đựng được , đoán chừng Hoắc Thanh Lam
đã bị đả kích không nhẹ rồi, nhưng thật sự thì tâm tình của anh rất tốt, đối
với hắn ta không đồng tình gì cả.
"Tên Hoắc Thanh Lam
này rất phiền toái." Nói đến tên này thì anh cũng không nhịn được mà cau
chặt chân mày.
Mạnh Giai nghiêng đầu suy
tư một lúc, rồi mới không xác định mà hỏi: "Không phải là hắn ta cũng ra
tay với công ty chứ?"
Giang Dĩ Thành gật đầu
một cái. Cô không hỏi, anh sẽ không chủ động nói. Cô hỏi, anh cũng không có ý
định lừa gạt cô.
Cô lại lấy một quả táo
tới gọt, trầm mặc một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa. "Muốn em làm
cái gì không?"
Nhìn quả táo bị cô gọt đã
hoàn toàn thay đổi, khóe miệng anh hơi cong lên rồi trả lời, "Không cần,
đây là chiến tranh giữa đàn ông."
Mạnh Giai nắm chặc dao
gọt trái cây, "Nếu như nhà họ Lý ra mặt ——"
"Không cần."
Giang Dĩ Thành lập tức chặn lại lời của nàng. "Em không thích, đừng miễn
cưỡng mình."
"Nhưng. . . . .
." Công ty là tâm huyết của anh. Cô không nói câu sau.
Nếu như có vạn nhất, thì
cô không muốn anh khó chịu, càng không muốn sau này có một ngày anh hận
cô.
"Không có gì, nhưng
mà làm ăn vốn là có nguy hiểm." Mà kế hoạch của anh và Tử Hàn cũng muốn
thu lưới rồi, lúc đối phương nhận định anh tứ cố vô thân, vô lực phản kích, thì
lúc đó dành lực để phản kích lại, đây mới là tác phong của anh.
Mạnh Giai cúi đầu tiếp
tục gọt trái táo.
"Tới đây, ngồi vào
bên cạnh anh."
Cô ném hột táo ở trong
tay vào thùng rác, rút tờ giấy ra lau tay, rồi đứng dậy ngồi xuống bên giường
bệnh.
Giang Dĩ Thành đưa tay ôm
cô, cười nói: "Em vẫn không thích chuyện trên thương trường, làm chính em
là đựơc rồi. Hơn nữa, em sẽ ghét bỏ anh khi hai bàn tay trắng sao?"
Cô tựa đầu vào trong ngực
anh, buồn buồn nói: "Anh lại không thích em nuôi anh." Có lúc lòng tự
ái của đàn ông lại là thứ luôn làm cho người ta phát điên.
"Tại sao không? Như
vậy không phải sẽ làm cho vài người nổi trận lôi đình sao?" Anh cười khẽ ở
bên tai cô.
"Giang Dĩ Thành
——" cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh hôn xuống trán cô,
rồi mỉm cười nhìn cô. "Đồ ngốc, anh sẽ không vì những thứ kia mà buông tha
em, tiền không có thì có thể kiếm lại, nhưng mà vợ không có, thì anh kiếm nhiều
tiền hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?"
Mạnh Giai đưa tay ôm hông
của anh, lầm bầm nói lên nghi vấn, "Anh nói xem rốt cuộc hắn ta yêu thích
em, hay là vì thích anh mới phá rối?"
Gân xanh trên trán của
Giang Dĩ Thành nổi lên, híp đôi mắt có chút nguy hiểm mà để sát vào bên tai cô.
"Mạnh — Giai —" anh vậy mà lại quên cô thích nhất là những thứ đó.
"Em nghĩ không ra
hắn ta yêu thích cái gì ở em chứ, cũng có nghĩ tới các hứơng khác, nhưng nghĩ
tới nghĩ lui, thì cũng chỉ còn lại nguyên nhân này." Cô không cho là mình
nghĩ sai.
Anh gần như muốn hộc máu,
anh nghĩ, nếu mà Hoắc Thanh Lam nghe được cái kết luận này của cô thì nhất định
hắn ói còn nhiều hơn nữa.
"Anh cũng đã nói em
không có ưu điểm gì để cho người ta thích mà." Đúng lúc cô lôi chuyện cũ.
Anh rất bất đắc dĩ mà
trấn an, "Thật ra thì em vẫn có ưu điểm ."
"Là cái gì?"
"Rất chân
thành."
Mạnh Giai trực tiếp dùng
đầu đụng đầu của người nào đó, tiến hành một cái tiếp xúc thân mật.
"Anh không cần thành
thật như vậy." Sao cô lại đem mình giao cho loại đàn ông này chứ, quả thật
là mắt để cho con sò dán rồi.
Gian