
áy mắt hiện rõ tia hâm mộ. Lúc rời khỏi còn không quên quay
người đóng cửa đại sảnh lại, giải tán đám người tò mò phía trước để lại không
gian im ắng cho hai người.
Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt kiên trì cùng chờ mong,
cuối cùng cắn răng, cầm đũa gắp hai miếng cơm trắng trong chén.
Mùi đồ ăn cháy khét tràn ngập trong khoang miệng, mặn đến độ
chết người, một miếng thịt nướng hệt như hòn đá trong miệng. Nhan Noãn Noãn
không thể không bội phục năng lực của Long Trác Việt.
“Cũng không tệ lắm!” Nhan Noãn Noãn vừa ăn vừa lừa dối lương
tâm, tán dương Long Trác Việt.
Long Trác Việt vừa nghe vậy, cười đến vui vẻ nói: “Noãn
Noãn, nếu ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi, về sau người ta sẽ thường xuyên làm
cho nàng ăn a!”
Nhan Noãn Noãn cứng người, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi
của chính mình. Nàng không phải là đã tự đào hố chôn mình rồi chứ? Xem ra sau
này nàng phải nghĩ ra biện pháp đánh bay ý định này của Long Trác Việt thôi, nhất
định không thể để hắn xuống bếp.
Bởi vì lớp ngụy trang của Long Trác Việt đã bị vạch trần, cộng
thêm thân phận hắn đã bị Huyền Hỏa cùng Phong Thạc biết được nên Hoa Khê cũng rất
nhanh nhận được tin tức. Ngay trong đêm đó, Long Trác Việt liền mang theo Nhan
Noãn Noãn tới Nguyệt các.
“Nguyên lai phía sau Nguyệt các còn có mật thất a!” Nhan
Noãn Noãn vừa đi vào một tiểu lâu vừa kêu lên sợ hãi.
Long Trác Việt cúi người, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn nàng:
“Từ nay về sau, mọi thứ của ta đều là của nàng, mọi chuyện của ta nàng cũng có
thể tham dự, ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm nàng nữa!” nói rồi ôm lấy Nhan
Noãn Noãn, chậm rãi đi vào.
Nhan Noãn Noãn liếc nhìn hắn một cái, cả giận nói: “Còn dám
gạt ta? Lần sau sẽ không đơn giản là quì trên bàn tính như lần này đâu!” Nghe hắn
hứa hẹn, lòng của nàng chậm rãi dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Nàng phải
nhanh chóng thích ứng với một Long Trác Việt không hề ngốc nghếch mới được.
Hai người đẩy cửa đi vào, Thiên Minh, Huyền Hỏa, Phong Thạc
cùng Hoa Khê sớm đã chờ ở bên trong, không biết có phải là bọn họ đã sớm đoán
được tối nay Long Trác Việt sẽ đến hay không hay là bởi vì tò mò, nghĩ cho dù
không thấy được chủ tử cũng phải từ miệng Thiên Minh moi ra được chút tin tức.
Cung chủ chính là Hiền vương gia, chuyện này thật sự là dọa
người quá mà!
Tô Diệu Phù bị Thiên Minh cột chặt vào lưng ghế, cả mắt lẫn
miệng đều bị bịt lại.
“Nàng ta là?” Nhan Noãn Noãn chỉ vào Tô Diệu Phù, nhìn Thiên
Minh hỏi.
“Nàng là đường chủ Chu Tước của Thần Tôn giáo – Tô Diệu Phù,
lúc trước xông vào khách điếm trộm Kim hà trư, thuộc hạ không cẩn thận nên bị
nàng ta nhìn thấy mặt, nếu thả nàng đi, khó nói được sẽ không gây ra rắc rối gì
cho Vương gia!” Thiên Minh nhàn nhạt nói.
“Ngô ngô…” Miệng Tô Diệu Phù bị mảnh vải bịt chặt, nói không
thành lời, chỉ có thể phát ra những tiếng ngô ngô khó hiểu, thân hình dùng sức
giãy dụa, phát ra những âm thanh va chạm ầm ĩ.
Nhan Noãn Noãn liếc nàng ta một lúc lâu, lắc đầu nói: “Buộc
trên ghế không được, quá ầm ĩ, các ngươi lấy dây thừng treo nàng ta lên đi!”
Huyền Hỏa, Phong Thạc cùng Hoa Khê ba mặt nhìn nhau, khóe miệng
không ngừng co rút. Khó trách có thể trở thành phu nhân của bọn họ, ngay cả thủ
đoạn chỉnh người cũng không khác biệt là mấy.
Long Trác Việt nở nụ cười tràn ngập sủng nịch. Những lúc
Noãn Noãn làm chuyện xấu trông thật đáng yêu a!
Huyền Hỏa cùng Phong Thạc không chút do dự lấy dây thừng
treo Tô Diệu Phù lên xà nhà, không thể cử động, không thể nhìn, không thể thấy
khiến cho Tô Diệu Phù có cảm giác như mình đang đung đưa dưới móng vuốt mèo.
“Thuộc hạ lỗ mãng khiến thân phận của Vương gia bị bại lộ,
thỉnh Vương gia trách phạt!” Thiên Minh quì một gối xuống, cúi đầu thỉnh tội với
Long Trác Việt.
Huyền Hỏa, Phong Thạc cùng Hoa Khê nhất loạt quì xuống, hành
lễ với Long Trác Việt, vô cùng nghiêm túc nói: “Thuộc hạ tham kiến Cung chủ!”
Long Trác Việt nhếch khóe miệng, quanh người tản ra hơi thở
lạnh lùng. Hắn trầm mặc khiến cho không khí như đóng băng lại.
Nhan Noãn Noãn nhìn bốn người quì trước mặt, thấy được nỗi bất
an cũng như sự sợ hãi của bọn họ đối với Long Trác Việt, thiện tâm lên tiếng:
“Việt Việt, đứng như vậy rất mỏi, ngồi xuống rồi nói sau đi!”
Nhan Noãn Noãn vừa lên tiếng, gương mặt Long Trác Việt nháy
mắt trở nên nhu hòa hơn cả, im lặng dẫn Nhan Noãn Noãn đến nhuyễn tháp.
Lúc Nhan Noãn Noãn đang định ngồi xuống thì bàn tay to lớn của
Long Trác Việt đã vươn tới, kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Cử chỉ thân mật khiến Nhan Noãn Noãn cảm thấy mất tự nhiên:
“Đừng làm loạn, còn có người ở đây mà!” Gương mặt tuyệt sắc phút chốc ửng hồng.
Huyền Hỏa, Hoa Khê cùng Phong Thạc bởi vì tò mò nên vụng trộm
quay đầu nhìn lén. Chỉ là vừa mới quay đầu lại đã bắt gặp ánh mặt lạnh như băng
của Long Trác Việt, cả đám giật thót tim, vội vàng quay đầu đi, trống ngực
không ngừng ‘thình thịch’ kêu vang.
Đòi mạng a, ánh mắt Cung chủ đúng là khủng bố mà! Nếu ánh mắt
có thể giết chết người thì bọn họ đã thương tích đầy mình rồi quá.
“Thuộc hạ không thấy gì hết, Cung