
cạnh ném vào tay Đường Thải Nhi, "Ngươi nghỉ ngơi
đi, để ta."
Đường Thải Nhi chê cười: "Chưa chín."
Lăng Dạ Tầm đen nửa mặt, Đường Thải Nhi thấy vậy, vội
vàng giải thích lại: "Phu quân, thổi lửa nấu cơm vốn là chuyện nương tử ta
nên làm, hay là người đi nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Lăng Dạ Tầm hòa hoãn, vẫn nói: "Ta nấu
cơm, ngươi dọn dẹp phòng đi."
"Được rồi." Đường Thải Nhi gật đầu một cái,
đứng dậy muốn đi.
"Đợi chút." Lăng Dạ Tầm lại mở miệng gọi
nàng.
Đường Thải Nhi quay đầu nhìn, thấy Lăng Dạ Tầm vén áo
lên, hung hăng xé một mảnh lụa trắng bên trong xuống, đứng dậy dùng nó thắt
trên cánh tay trái của Đường Thải Nhi .
"Không có bạch y cho nàng mặc, tạm thời mang cái
này." Lăng Dạ Tầm nghiêm túc nói.
(Bạch
y: Ý anh Tầm muốn nói là áo tang )
Đường Thải Nhi cười cười, giơ tay lên sờ sờ miếng lụa
trắng trên cánh tay trái, xoay người vào phòng.
Lăng Dạ Tầm dừng một chút, lại xé xuống, liếc nhìn,
cũng thắt ở trên ống tay áo của mình. Ngước mắt lên, nhìn mộ phần của hai nhị
lão, sắc mặt nặng nề.
Lam công tử. . . . . . Là Lam Anh sao?
Cứ như vậy ở đáy cốc, đợi gần bảy ngày.
Ngày thứ tám, Lăng Dạ Tầm ngồi trên bè trúc, cúi đầu
nhìn kỹ một quyển sách cổ, đang xuất thần, bỗng cảm thấy bè trúc trầm xuống,
khép sách ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Đường Thải Nhi mang theo giỏ đứng trước
mặt hắn.
"Là sách gì thế, xuất thần như vậy?"
Lăng Dạ Tầm nhìn tên một chút nói: "Tạp thư, tìm
được ở dưới giường ngươi."
Đường Thải Nhi nghẹn lời, "Dưới giường ta?"
"Ừ." Lăng Dạ Tầm đặt sách ở một bên, Đường
Thải Nhi nhìn lướt qua, quả nhiên, ba chữ to《Ngân
bình cúc》chói
mắt vô cùng.
"Ngươi đi tìm gì vậy?"
Đường Thải Nhi đưa giỏ đến trước mặt Lăng Dạ tầm,
"Nam Vân Linh nhãn."
Lăng Dạ Tầm nhìn trong giỏ có một thứ giống cỏ linh
chi, nhíu mày nói: "Là nó?"
"Ừ, cũng giống linh chi, nhưng thuộc tính lạnh.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện toàn bộ rễ đều có lốm đốm màu đen, vỏ cây sần sùi hơn cỏ
linh chi một chút."
Lăng Dạ Tầm cầm Nam Vân Linh nhãn lên nhìn, lại đưa
tới trước mũi ngửi một cái, mùi thảo dược thơm ngát.
"Đừng xem sách nữa, đi, theo ta đi xem thứ
này." Đường Thải Nhi để giỏ xuống, kéo Lăng Dạ Tầm. Nhưng mất thăng bằng,
suýt nữa rơi xuống nước. Lăng Dạ Tầm ôm nàng, hai người lại ngã trên bè trúc,
bọt nước bắn khắp nơi, một ít bắn lên mặt Đường Thải Nhi.
Trong mắt Lăng Dạ Tầm hàm chứa một chút ý cười, giơ
tay lên nhẹ nhàng đem lau những giọt nước kia, thấp giọng nói: "Sao không
cẩn thận như vậy."
Đường Thải Nhi giơ tay lên lau qua loa mấy cái, nhìn
phu quân phóng điện loạn xạ, ho nhẹ hai cái: "Ta xưa nay đều thế, đi, dậy
nào."
Đường Thải Nhi dẫn Lăng Dạ Tầm tới căn phòng trúc lớn
nhất trong nhà, nơi đó cũng là chỗ ở của cha Đường mẹ Đường. Lăng Dạ Tầm nhìn
lướt qua, cuối cùng rơi vào trên bóng lưng Đường Thải Nhi đang ngồi xổm.
"Khi ta đến tìm cái xẻng thì phát hiện."
Đường Thải Nhi vừa nói, vừa lôi ra một rương gỗ lớn khắc hoa văn.
Lăng Dạ Tầm vươn người đến nhìn, cùng lúc đó Đường
Thải Nhi cũng mở rương ra, trong nháy mắt mặt mày đỏ ửng.
Mũ phượng khăn quàng, giá y đỏ thẫm.
Đường Thải Nhi vui vẻ ra mặt, cầm mũ phượng khăn hỉ
lên cười nói: "Đây là giá y lúc mẹ xuất giá." Vừa nói lại lục lọi ở
dưới, "Ha ha, còn có y phục phụ thân nữa."
Lăng Dạ Tầm ngồi xuống, sờ sờ tơ lụa thượng hạng kia, thoáng chút đăm chiêu.
Đường Thải Nhi bên này, đã lấy hỉ phục của tân lang
ra, dựa theo Lăng Dạ Tầm ước lượng mấy lần.
"Không ngờ, vóc người của Lăng Dạ Tầm ngươi cùng
phụ thân ta năm đó rất giống nha. Ừ, nhưng mà tay áo hơi ngắn."
Lăng
Dạ Tầm đứng lên, để cho nàng có thể ước lượng được tốt hơn, cúi đầu nhìn nụ
cười luôn ở trên miệng Đường Thải Nhi, đây là nụ cười tươi nhất mấy ngày nay.
"Thải Nhi."
"Ừ? A, eo của ngươi sao lại bé như vậy!"
Đường Thải Nhi cầm y phục bao quanh eo ước lượng, sau khi phát hiện không khỏi
kêu lên, "Ngươi quá gầy! Phải ăn nhiều một chút!"
Lăng Dạ Tầm nhợt nhạt cười một tiếng, nắm hai vai
Đường Thải Nhi, đặt nàng đến trước mặt mình: "Thải Nhi, nàng có nguyện ý
gả cho ta không?"
Đường Thải Nhi sửng sốt, sống lưng cứng đờ. Ngẩng đầu
nhìn đôi mắt Lăng Dạ Tầm, cảm giác đôi mắt kia tựa như một dải ngân hà, tinh
quang kia khiến cho mình không cách nào muốn rời đi.
Nàng có nguyện ý gả cho ta không?
Ta nguyện ý.
Nhưng mà, ngươi nhơ ra ta chưa? Tình cảm hiện tại đối
với ta là gì? Là trách nhiệm hay chỉ là thương hại?
Đường Thải Nhi cúi đầu cười cười, nắm thật chặt giá y
trong tay, hồi lâu mới nói: "Không phải ta đã là người của ngươi rồi sao,
Hoàng thượng ban hôn. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm dừng một chút, cứ như vậy ôm chặt vai
nàng, rất lâu sau đó.
"Không giống nhau."
Khác ở chỗ nào? ánh mắt Đường Thải Nhi liếc về nơi
khác: "Nói cái này để làm gì chứ, không có gì khác biệt đâu."
"Nàng từng nói qua, cha mẹ nàng vẫn có một tâm
nguyện, chính tận mắt nhìn nàng xuất giá mặc giá y lên người."
Đường Thải Nhi tiếp tục không nhìn hắn, ừ, ta hiểu,
ngươi chỉ là thương hại ta. . . . . .
"Nàng đã từng nói qua, nguyện vọng lớn nhất của
nàng chính là