watch sexy videos at nza-vids!
Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322732

Bình chọn: 7.5.00/10/273 lượt.

a ha hai tiếng, rút hai cánh tay

ngọc từ trong chăn gấm ra ôm cổ Lăng Dạ Tầm, nhắm mắt hôn lên môi hắn, đưa đầu

lưỡi thăm dò vào trong miệng của hắn.

Lăng Dạ Tầm ôm lấy cổ nàng, đôi môi siết chặt.

Nếu

nàng rời đi, ta sẽ thế nào?

Cả đời ta cuối cùng mới có thể hiểu, cảm giác đau này,

là đau đến mức muốn chết mà không được.

"Nương tử, đời này của Dạ Nhi, yêu nhất chính là

nương tử."

Mùng ba Tết, tuyết rơi ít đi, mặt trời ló dạng. Một

nam một nữ mặc áo đôi, cùng cưỡi chung bạch mã, đi tới trước Lan Vân thôn.

Nam tử lập tức ôm nữ tử xuống ngựa, một khắc sau liền

vận nội lực, nhún chân bay đi.

Mùa đông ở Vong Xuyên cốc, dường như ngăn cách với thế

giới bên ngoài, không có tuyết tích lại, khắp nơi trong cốc vẫn đầy hương hoa,

chim ca ríu rít.

Hai người vào cốc, Đường Thải Nhi đi trước đến trước

bia mộ, dập đầu ba cái, lại từ trong giỏ lấy ra trái cây cúng và hương nến.

Lăng Dạ Tầm tiến đến, dùng khăn lụa lau bụi bặm trên mộ.

"Dạ Nhi, đi làm cơm đi. Ta đói bụng, muốn ăn gà

nướng!" Đường Thải Nhi cười toe toét, tùy ý sai vặt Lăng Dạ Tầm.

Người sau cam nguyện làm nô lệ, cười trả lời một câu:

"Tuân lệnh nương tử." Sau, đó xoay người xông vào núi, làm thợ săn.

Đường Thải Nhi cười đưa mắt nhìn thân ảnh Lăng Dạ Tầm

biến mất trong rừng sâu, quay đầu lại, hướng về phía phần mộ tự nói: "Cha

mẹ, hai người nói, hắn có phải là một nam nhân rất tốt không?”

"Ha ha, con cảm thấy vậy." Khóe miệng Đường

Thải Nhi cong lên nụ cười, "Chỉ tiếc, con không có phúc hưởng. . . . .

."

Trước

mắt, sắc trời vừa đúng.

Đường Thải Nhi dựa vào Lăng Dạ Tầm, ngồi bên cạnh đống

lửa. Nhìn đương kim Đế vương nghiêm túc nướng thịt gà, khóe miệng không khỏi từ

từ cong lên nụ cười, nàng chợt nói: "Dạ Nhi, Vong Xuyên cốc hàng năm vào

tháng sáu sẽ có trận tuyết bông liễu(hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo

gió),
rất đẹp."

"Nơi này không có liễu, tại sao có tuyết bông

liễu?" Lăng Dạ Tầm ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói.

Đường Thải Nhi chỉ chỉ trời: "Chúng ta ở trong

núi, trên đỉnh núi này có đủ loại liễu, tháng sáu hàng năm, sẽ thấy tuyết bông

liễu bay vào Vong Xuyên cốc, giống như tuyết rơi."

"Vậy tháng sáu năm nay, ta cùng nàng về đây lần

nữa."

Đường Thải Nhi ngẩn người, cười yếu ớt cúi đầu.

Ăn gà nướng phu quân làm xong, Đường Thải Nhi thỏa mãn

duỗi thẳng chân, hai tay chống sau lưng, ngửa đầu hít thở hương hoa quanh

người.

Lăng Dạ Tầm gối lên chân Đường Thải Nhi, cả người cũng

nằm xuống, nhìn bầu trời bao la trước mặt. Lá cây, cùng những chú chim không

biết tên ngẫu nhiên bay qua.

Đường Thải Nhi cúi đầu, chống lại đôi mắt của Lăng Dạ

Tầm nói: "Ngủ đi, đợi đến lúc mặt trời lặn, ta gọi chàng."

"Ta không mệt."

Đường Thải Nhi chớp chớp mắt hỏi: "Nhưng mà ta

muốn nhìn khuôn mặt chàng lúc ngủ mà, đại mỹ nhân à ~"

Lăng Dạ Tầm sủng nhịn than than thở thở, nhắm hai mắt

lại: "Nương tử nhìn cho thật kỹ nhé."

Đường Thải Nhi đưa tay bấu bấu: "Mềm muốn chết,

ta nói, sau này sinh em bé, nhất định phải giống chàng!"

Lăng Dạ Tầm mở một mắt ra, khóe miệng chứa ý cười:

"Bé trai giống ta, be gái nhất định phải giống nàng."

Đường Thải Nhi chu mỏ lắc đầu: "Không được, ta

không xinh."

Lăng Dạ Tầm cười: "Ai nói, nương tử của ta rất

đẹp."

"Nói năng ngọt xớt."

"Lời nói của trẫm không phải phù phiếm." Hai

mắ tLăng Dạ Tầm lại thong thả nhắm lại, qua hồi lâu, lại nói, "Thải Nhi,

sau khi hồi cung, làm Hoàng hậu của ta nhé."

". . . . . . Được."

Khi mặt trời lặn, cả Vong Xuyên cốc được bao phủ bởi

màu vàng óng ánh. Nước hồ hơi nhuộm đỏ, lá đỏ khắp núi như thơ như vẽ. Chim

chóc cả ngày ra ngoài tìm thức ăn cũng ríu rít về tổ. Trong khoảnh khắc, cả sơn

cốc đắm chìm trong cảnh tĩnh mịch ấm áp mênh mang.

Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm dựa lưng vào nhau, không

nói tiếng nào, thưởng thức ánh chiều tà đắm say lòng người.

Tà dương đẹp, cũng sắp tới hoàng hôn.

Đầu óc Lăng Dạ Tầm chợt hỗn loạn, cơn mệt mỏi mãnh

liệt ập tới, nội tâm thầm kêu một tiếng không tốt, trúng độc!

"Thải. . . . . ." Còn chưa phát ra bất kỳ âm

thanh nào, đầu liền nặng nề rơi xuống, mất đi tri giác. Đường Thải Nhi ôm Lăng

Dạ Tầm vào trong ngực, thứ ánh sáng từ lúc mặt trời lặn trong nháy mắt biến mất

khỏi mắt nàng. Nàng ngửa đầu nhìn, chỉ còn bóng tối vô biên vô hạn.

"Thật xin lỗi, ta không thể thực hiện tất cả lời

hứa." Đường Thải Nhi hôn lên gương mặt Lăng Dạ Tầm, môi ấm hạ xuống, rốt

cuộc lại không nâng lên được. Hai mắt không ngừng rơi xuống lệ châu, nàng đau

khổ khóc, "Chàng có biết không, ta. . . . . . Ta thật sự không muốn rời xa

chàng. . . . . ."

Luồng ánh mặt trời xuyên qua khe hở cửa gỗ chiếu lên

mặt, mang theo một tia ấm áp.

Lăng Dạ Tầm khẽ giật giật cơ thể, đầu óc chớp mắt đã

thanh tĩnh, bỗng đứng dậy. Bởi vì động tác quá mức, chăn gấm đắp trên người rơi

xuống mặt đất.

Bên cạnh không có một bóng người.

Chỉ lưu lại một bức thư, Lăng Dạ Tầm cầm lên mở ra.

Trên mặt giấy là nét chữ thanh tú, không nhanh không

chậm viết bốn câu nói.

"Nhân như kỳ tử mộng như chân, khởi lạc tham

thương chung bất kiến. Quân dĩ thàn