
Vẻ mặt huấn luyện viên càng thêm nghiêm túc, “Chỉ cần
có thể đánh ngã đàn chị Cổ Thược của mấy đứa, ngày mai sẽ được nghỉ.”
Phía sau Cổ Thược kéo theo một đám con dì ghẻ, trên
thao trường chạy trốn như bay, quay đầu nhìn huấn luyện viên đứng ở cửa phòng
tập, “Lão già, thầy bẫy em!”
Huấn luyện viên cười hắc hắc, “Năm ấy mi cũng để thầy
chạy mười mấy con phố mới tóm được, chẳng lẽ lớn tuổi rồi không vận động được?”
“Phi!” Cổ Thược phồng má, vui vẻ sải bước, dắt theo
một bầy lớn nhỏ, trong đám người thỉnh thoảng cười cười, thỉnh thoảng chạy chậm
lại, đến lúc sắp bị bắt được lại chạy nhanh lên.
Huấn luyện viên đứng bên lan can nhìn nha đầu vẫn hâm
hâm điên điên như trước, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Con bé vẫn như vậy, vẫn bắn sức sống ra bốn phía, vẫn
vui vẻ hoạt bát, vẫn giống như con mèo nhỏ mình đuổi theo ở góc đường lúc đó.
Năm ấy, ông nhận nhiệm vụ tới những trường học tuyển
chọn mầm non mới, bởi vì yêu cầu tuổi tác, ông cố định ánh mắt ở mấy đứa trẻ
lớp ba trở lên, mặc dù thỉnh thoảng tăm tia được vài người nhưng vẫn không đạt
được yêu cầu của ông.
Ngay khi ông định tới trường học tiếp theo, một bé
trai xinh đẹp như búp bê thu hút ánh mắt ông, bé trai kia bị một đám trẻ con
lớn hơn vây ở giữa, trong đôi mắt to chỉ có lạnh lùng và bình tĩnh, vẻ mặt như
vậy làm ông sửng sốt.
Ngay khi ông cho là bé trai kia sẽ bị đám học sinh ức
hiếp thì cậu bé bóp bóp trán, phát ra tiếng nói trong trẻo. “Cổ Thược! Đánh
nhau rồi!”
Một cái bóng thon dài như con khỉ bỗng nhiên rơi
xuống, đúng vậy, rơi xuống. Từ trên cành cây nhỏ trên đầu cậu bé nhảy xuống,
hai chân cứng rắn dẫm lên người bạn học lớn tuổi hơn, trực tiếp gạt ngã hai
người nữa, một tay nắm lấy cành cây, nhẹ nhàng nhảy ra sau rồi lại đáp xuống.
Mới chạm đất, một chân đã nâng cao, đá lên cằm một
người, đồng thời cong người một cái, hai nắm tay cùng lúc tung ra, lại trúng
vào hai cái má.
Còn bé trai, lạnh nhạt đứng ở giữa, hờ hững nhìn tất
cả, không có một chút sợ hãi, ở trong đám người đang đánh nhau hỗn loạn bình
thản lên tiếng.
“Đá cao, đá thẳng vào mặt rồi thu lại, đừng đá vào
má.”
“Đừng đấm vào má, đấm vào mũi.”
“Đừng nắm tay người ta, cầm một ngón tay, vừa dùng ít
sức vừa dễ dàng.”
“Đá bắp chân, đá từ phía sau.”
Bé trai nói rất nhanh, bóng người thon dài kia cũng
chuyển động rất nhanh, gần như vừa nói ra là làm xong, hai người phối hợp nhịp
nhàng làm ông ngây người.
Cho tới bây giờ ông chưa từng nhìn thấy một bé trai
mới mấy tuổi mà có thể phán đoán tỉnh táo như vậy, càng chưa từng nhìn thấy một
bóng người thon dài lại linh động hoạt bát và có — lực phá hoại như thế.
Chỉ trong nháy mắt, bảy tám nam sinh đã bị đánh chạy
trối chết, cái người như con khỉ kia đứng lại, vỗ vỗ mông, kéo nhẹ…
Ông rất cẩn thận nhìn lại, xác định mình thật sự không
hoa mắt, kia thật sự là một cái váy hoa. Trời ạ, con khỉ lại là một bé gái.
Cô bé xoa xoa cái mũi, một tay kéo bé trai, một tay
duỗi ra trước mặt, “Hôm nay là kẹo que.”
Bé trai cười ngọt lịm, vẻ mặt kháng cự lãnh đạm trong
nháy mắt biến mất, ngón tay bóc lớp vỏ bên ngoài rồi mới đưa cho cô bé, “Đi
thôi, về nhà…”
Nhìn thấy hai đứa trẻ sẽ bỏ đi, ông gần như khó có thể
ép mình không kích động, bước nhanh về phía hai đứa trẻ, mới đi được vài bước,
bé trai mẫn cảm nhìn ông, bỗng nhiên hô một câu, “Cổ Thược, chạy.”
Cô bé cắn kẹo que, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy, còn
bé trai tỉnh táo đứng nguyên tại chỗ, mắt lộ ra vẻ đề phòng.
Khi còn cách năm bước, bé trai nhạy cảm nhảy về sau
hai bước, “Ông là phụ huynh của ai?”
“Thầy…” Lần đầu tiên ông bị đề phòng như thế, có chút
dở khóc dở cười, chỉ có thể đứng đó, “Thầy là thầy giáo.”
Bé trai không trả lời, còn cô bé sau khi chạy đi một
đoạn dừng lại ở xa xa, cũng đề phòng trừng ông như vậy.
“Thầy là thầy giáo, thật sự là thầy giáo.”
…
“Thầy là thầy giáo dạy thể dục, dạy Taekwondo.”
… …
“Nếu đi theo thầy, tập luyện chăm chỉ, tương lai có
thể tranh huy chương vàng.”
… … …
“Có thể cho thầy biết em tên gì không? Còn cô bé kia,
có phải gọi là Cổ Thược không? Có thể bảo cô bé lại đây thầy nhìn chút không?
Ông dùng vẻ mặt ông hòa, từng bước nhích tới gần bé
trai, sau khi ông vừa mới đi hai bước, bé trai cho ông một nụ cười mỉm ngọt
ngào, xinh đẹp như thiên sứ.
Nhưng đứa trẻ như thiên sứ này chỉ ở giây tiếp theo đã
phát ra âm thanh như ác ma xuyên thủng sân vận động của trường, “Thầy giáo,
hiệu trưởng, có người xấu lừa trẻ con, a a a …”
Ông, một huấn luyện viên bậc nhất, vinh dự cầm được vô
số huy chương, vô số giải thưởng, bao nhiêu người đưa con đến để ông kén chọn,
lại vì một đứa bé trai mà bị bảo vệ trường học bao vây, còn hai đứa nhỏ một nam
một nữ kia lại đứng sau đám người mỉm cười liếc ông, lại còn tay trong tay cắn
kẹo que bỏ đi.
Nghiệt duyên ơi nghiệt duyên.
“Huấn luyện viên.” Trợ giảng ở bên cạnh ông nói, “Thầy
rất vui.”
“Vui?” Nụ cười của ông bỗng dưng biến mất, bóp cổ tay
thở dài, “Cậu có biết cái gì gọi là bực dọc không? Không phải không khai quật
được ngọc thô, cũng không phải không thể mài