Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324053

Bình chọn: 10.00/10/405 lượt.

tay huấn luyện viên, “Thầy cảm

thấy em sẽ không đến?”

Nhìn thuốc bổ trong tay một chút, vẻ mặt huấn luyện

viên đen xì, “Mi đúng là không làm người khác vui vẻ, ngay cả quà tặng cũng

không làm người ta thoải mái như nha đầu.”

“Tuổi lớn rồi, uống ít rượu một chút.” Người ngoài cửa

không thèm để ý đến vẻ mặt bí xị của ông, gương mặt lười biếng có chút ý cười,

“Thầy có vết thương cũ, không bằng uống chút thuốc bổ, mùa hè mát mùa đông ấm,

sang năm sảng khoái.”

“Ầm ĩ muốn chết.” Huấn luyện viên vẫy vẫy tay, “Làm

bác sĩ là dạy người, thân thể thầy rất tốt, không cần bồi bổ, sau này không

được đem bất kỳ thứ gì như thế này cho thầy, chỉ toàn mắng người.”

Giọng nói hung dữ nhưng trong mắt lại đầy ý cười,

nhanh chóng xoay người vào nhà, hai tay ôm chặt hộp quà không chịu buông.

“Em mang theo mấy món ăn thầy thích để nhắm rượu,

phiền đại gia ngài cho em một vẻ mặt dễ nhìn một chút.” Tay giấu phía sau lưng

lặng lẽ giơ lên trước, vẫy vẫy.

Huấn luyện viên cầm lấy cái túi, vẫn có chút bất mãn,

“Chỉ có thức ăn, không có rượu.”

“Không phải hôm nay cô ấy đã mang rượu đến hiếu kính

với đại gia ngài sao?” Giọng nói trả lời vẫn nhàn nhàn, “Em mang đồ ăn đến,

không phải vừa vặn?”

Hai gian phòng đã được nối thông, trải thảm thật dày,

găng tay bảo vệ, mũ bảo hiểm các loại còn vất lung tung, Chân Lãng cong người

nhặt lên một cái găng tay, “Huấn luyện viên, thói quen dạy đệ tử trong nhà của

thầy vẫn chưa đổi?”

“Ha ha!” Huấn luyện viện bày mấy món ăn ra, “Có chút

bừa bộn, thầy vẫn muốn dạy xem có bồi dưỡng được đệ tử tốt nữa hay không, vẫn

có chút do dự không muốn chuyển sang dạy thể dục, vẫn huấn luyện trong nhà, mi

còn không biết?”

Ông cười hì hì mở mấy món ăn ra, “Thầy cũng biết hôm

nay nhất định mi sẽ đến, đã mua sẵn thức ăn, lát nữa thầy làm cho bọn mi ăn.”

Lấy cái thớt gỗ, tay cầm một con dao, cổ tay hơn run

lên lại bị ông dùng lực nắm chặt.

Chân Lãng thuận tay nhận lấy con dao trong tay ông,

“Lát nữa để em làm đi, để thầy thử tài nghệ của em một lần.”

Huấn luyện viên gật gật đầu, nụ cười càng lớn.

Chân Lãng lưu loát cắt đồ ăn, “Một thời gian nữa thầy

tới chỗ em đi, em tìm cho thầy một y tá không tệ, để ý sức khỏe cho thầy.”

“Mất thời gian.” Liếc mắt một cái, ông lập tức cự

tuyệt, “Thầy không sao, không cần thiết.”

“Vậy em sẽ lấy danh nghĩa bác sĩ nói chuyện với hiệu

trưởng, bảo bọn họ để thầy nghỉ.” Nụ cười Chân Lãng rất chân thành, bỏ con dao

trong tay xuống, ôm vai dựa vào tường, “Là một huấn luyện viên dạy cấp một,

thầy nói bọn họ có thể cho thầy nghỉ hay không?”

“Tên nhóc nhà mi sao lại xấu xa như thế?” Sắc mặt huấn

luyện viên Chu đen như bảng, “Từ nhỏ đã không làm người ta vui vẻ, lớn lên lại

càng đáng giận, chẳng trách con bé ghét mi như thế.”

Chân Lãng không thay đổi nét mặt, vẫn cười hì hì, “Hai

người ngoan cố giống nhau, tùy hứng giống nhau, nghĩ là làm giống nhau, em vui

vẻ theo đuổi cô ấy thì không nói làm gì, dựa vào cái gì mà em cũng phải theo

đuổi thầy? Hạn cho thầy một tháng, nếu không em sẽ viết thư cho hiệu trưởng.”

Ông trừng lớn hai mắt, “Mi có tin thầy sẽ đánh mi hay

không?”

Chân Lãng chậc lưỡi ra tiếng, “Quả nhiên sư phụ thế

nào dạy ra đệ tử như thế, nói chuyện cũng giống nhau, đệ tử bảo bối của thầy

mỗi ngày đều nói đến mấy lần, thầy cảm thấy hữu dụng sao?”

Huấn luyện viên Chu giận đến nỗi phồng mang trợn má, cắn

răng, vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống thẳng nhóc đẹp trai trước mặt. Bỗng nhiên,

vẻ mặt ông biến đổi, cũng cười nhẹ nhàng, “Đệ tử của thầy mỗi ngày đều nói mấy

lần, chứng tỏ con bé vẫn ghét mi nha, hận mi năm ấy làm con bé không thể tham

gia thi đấu. Đáng đời nha, ai bảo mi chia sẽ hai thầy trò chúng ta, nếu không

nói không chứng đệ tử của thầy hôm nay đã là quán quân nổi danh thế giới.”

“Em không cần cô ấy thành danh, em cũng không cần cô

ấy có tiền, em chỉ cần cô ấy không bệnh không tật, thân thể khỏe mạnh là được.”

Chân Lãng ngẩng đầu lên, “Lúc đó chúng ta đã nói rồi, chỉ cần cô ấy bị thương

em sẽ không đồng ý để cô ấy đi thi đấu nữa.”

“Con bé bị thương ở đâu?” Ông già Chu rất tức giận,

“Thầy bảo vệ con bé rất tốt, mi chỉ biết đùa giỡn.”

“Mắt cá chân của cô ấy có vấn đề, chẳng lẽ thầy không

biết?” Chân Lãng hừ một tiếng, “Lúc đó cô ấy tham gia thế vận hội bị trẹo mắt

cá chân, còn không nghỉ ngơi cẩn thận, tiếp tục luyện tập, tạo thành di chứng,

tất cả mọi người đều biết chuyện này, không phải sao?”

Ông bĩu môi một cái, “Đây chỉ là chấn thương bình

thường, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi.”

“Nhưng cái chính là cô ấy không chịu nghỉ ngơi, hơn

nữa thầy muốn cô ấy vào đội tuyển, sau này sẽ càng phải cạnh tranh kịch liệt,

tính cách của cô ấy rất ngang ngạnh, căn bản không thể tĩnh dưỡng được, như vậy

cái chân kia sau này sẽ thế nào ai cũng biết, cho nên em cũng không tính là đùa

giỡn.” Chân Lãng cũng không lùi bước, “Bản thân cô ấy không muốn danh lợi, chỉ

muốn vui vẻ vận động, em cũng không muốn vì tên tuổi nhất thời mà làm cô ấy có

tật, sau này di chuyển cũng rất khó khăn. Thầy nhìn cô ấy bây giờ xem, sôi nổi,

không phả


Disneyland 1972 Love the old s