
hụ nữ
cũng mở miệng, “Ông chồng tôi tuy lười một chút nhưng tốt xấu gì cũng thủy
chung.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông tự hào hừ một tiếng, “Cô gái
kia cũng quá mềm yếu, nếu là bà vợ tôi nhất định sẽ ép kết hôn, không cho hắn một
chút cơ hội, bắt hắn chịu trách nhiệm.”
Người phụ nữ kia đứng lên, bước đến bên cạnh Cổ Thược,
vỗ một cái thật mạnh lên vai cô, “Em gái, chị ủng hộ em, đòi hắn phải bồi
thường, phải chịu trách nhiệm.”
“Bạch Vi!” Cổ Thược nắm lấy tay Bạch Vi, ngón tay chỉ
Chân Lãng, “Tên này không phải người tốt, cô nhất định đừng tin hắn, hắn lừa
gạt tình cảm của cô, không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường,
rất tráo trở…”
Cổ Thược đang nói hứng trí, lông mày nhướng lên, người
bên cạnh vây lại càng nhiều, ngay cả nhân viên vội vàng làm việc cũng thò đầu
ra, ồn ào bàn luận.
Đứa bé vui vẻ vỗ tay, nước miếng rơi tí tách, Cổ Thược
cúi đầu lau, mượn cơ hội hít hít cái mũi, giọng nói khàn khàn, “Chúng ta quen
biết hơn hai mươi năm, ở chung cũng đã vài năm, hắn là loại người gì tôi hiểu
rõ nhất.”
Bọn họ quen biết hơn hai mươi năm, sống chung dưới một
mái nhà, cô không nói dối nha, kể cả những câu nói phía trước đều không phải
nói dối nha, Chân Lãng muốn đính hôn với cô, muốn mua nhẫn, đều là Chân Lãng
nói.
Ngón tay Cổ Thược lau lau khóe mắt, mượn ngón tay che
dấu, cô len lén liếc về phía Chân Lãng.
Hoàn toàn bình tĩnh, không có giải thích, không có hấp
tấp xúc động, Chân Lãng chỉ thản nhiên nhìn Cổ Thược trong tiếng bàn luận của
mọi người, ánh mắt bình tĩnh kia làm cô cảm thấy bực bội.
Bằng những gì cô hiểu về hắn, nếu không phải những
việc hắn đã định liệu trước thì sẽ không có vẻ mặt như vậy.
“Đợi một chút.” Bạch Vi cầm tờ đơn trong tay vội vàng
mở miệng, “Cổ Thược, có phải cô hiểu lầm hay không? Tôi và Chân Lãng…”
Tay cô bị Chân Lãng im lặng đè lại, Chân Lãng đối mặt
với Cổ Thược, “Còn gì không?”
“Anh, anh, anh…” Dưới ánh mắt như vậy của Chân Lãng,
nhất thời Cổ Thược bị nghẹn họng.
Ánh mắt Chân Lãng nhíu lại, trong giọng nói vô cùng có
ý cảnh cáo, “Em còn muốn nói gì? Nói một lần cho xong.”
“Này, cái tên này sao có thể như vậy, ăn vụng không
lau miệng, có con không chịu trách nhiệm, còn dám dọa người.” Người đàn ông
đang chuẩn bị ly hôn đột nhiên vọt tới đây, “Xem ngươi coi như người có tiền,
có tiền là có thể lừa gạt tình cảm con gái sao, còn dám hung hăng nữa lão tử
đánh chết ngươi.”
“Đúng vậy, cặn bã.”
“Đàn ông đẹp trai lại có tiền, quả nhiên chẳng có mấy
người tốt.”
“Đánh hắn đi, thật ác độc.”
Mỗi người một câu, toàn bộ đều là chỉ trích Chân Lãng,
giọng nói sắc bén, ngay cả Cổ Thược cũng vô thức rụt cổ, cảm giác mình đùa hơi
ác.
Ngược lại, cái người đứng giữa trung tâm cơn lốc lại
chưa từng giảm nụ cười trên khóe môi.
Bước chân Cổ Thược không tự chủ được lùi lại, muốn bỏ
chạy.
“Cái này…” Cô đưa tay ôm lấy đứa trẻ, “Tôi, tôi vẫn
nên đi thôi, các người tiếp tục, tiếp tục…”
Có người đã đứng phía sau Cổ Thược, khí phách ngăn
bước chân bỏ chạy của cô, “Em gái, chúng ta làm hậu thuẫn chắc chắn cho em, bắt
hắn chịu trách nhiệm.”
“Đúng, bắt hắn chịu trách nhiện.” Một đám phụ nữ bắt
đầu náo loạn, nhân viên làm việc ở bên cạnh thậm chí còn lên tiếng với Bạch Vi,
“Đàn ông như vậy cô còn dám lấy a, nói không chừng hắn đón con về cô sẽ thành
mẹ kế.”
Lúc này Cổ Thược mới phát hiện, ba người bọn cô đã bị
bao vây trong ba lớp người, cô có muốn chạy cũng hoàn toàn không thể nữa.
Bên tai truyền tới giọng nói bình tĩnh, “Em muốn tôi
chịu trách nhiệm thế nào?”
“À…” Cổ Thược gãi gãi đầu, cô chỉ muốn làm Chân Lãng
không lấy Bạch Vi được thôi, cô có thể bắt Chân Lãng chịu trách nhiệm cái gì?
Hai bàn tay không ngững vẫy, “Không cần, không cần
chịu trách nhiệm.”
“Không được!” Một tiếng này đồng loạt phát ra từ toàn
bộ phụ nữ, nhất trí đến mức suýt nữa hất văng Cổ Thược từ tầng một lên đến tầng
hai.
“Bảo hắn kết hôn với cô!”
“Đúng, mặc kệ thế nào, phải cho đứa con một thân phận
trước.”
“Làm vợ của hắn, dù có ly hộn cũng có thể có một nửa
tài sản của hắn, tốt hơn dáng vẻ chật vật bây giờ của cô, cô nhìn cô xem, áo
phông, dép lê, hắn đồ tây lịch sự, bảo hắn chi phí nuôi dưỡng.”
“Đúng, đúng, đúng, dù sao cô cũng không thể thảm hơn
bây giờ, gả cho hắn tốt xấu gì cũng có danh phận, bắt hắn chịu trách nhiệm!”
Cổ Thược há miệng nghe phía sau mãnh liệt phun nước
miếng, có một suy nghĩ tìm một cái máy khoan, khoan đục trần nhà chạy trốn.
Cô ôm đứa bé, vẻ mặt ngốc nghếch, rõ ràng lại càng thê
thảm đáng thương.
Gã đàn ông trước mặt bỗng nhiên toét miệng cười, duỗi
tay ra với cô, “Được, tôi chịu trách nhiệm, lấy chứng minh thư ra đây.”
“Anh muốn làm gì?” Cô ý thức che lên túi quần phía sau
lại bị mấy bà chị tốt bụng rút ra vứt lên bàn, “Mau điền, mau điền.”
“Khoan đã, khoan đã!” Ông chồng sắp ly hôn đột nhiên
lên tiếng, “Không thể kết hôn như vậy, để hắn viết mấy câu biên nhận trước, để
hắn nói xem một tháng chi bao nhiêu tiền nuôi con, có gì bảo đảm cho vợ.”
Một đống ngón tay đồng loạt chỉ về hướng Chân Lãng,
“Nói!”
Chân Lãng suy