
nghĩ một chút, “Tất cả tiền gửi ngân
hàng cho em, được không?”
“Được!” Một đám đồng loạt trả lời.
“Tất cả bất động sản sang tên cho em, được không?”
“Được!” Vẫn là một đám tiếng trả lời, ngay cả Cổ Thược
cũng bị ép gật đầu.
“Tất cả cổ phiếu của tôi đều chuyển cho em, có được
không?”
“Được!!!”
Chân Lãng cầm lấy bút, “Vậy đi thôi, chúng ta đi công
chứng.”
Thế là, cục dân chính xuất hiện một tình cảnh tráng lệ
nhất trong lịch sử, một người phụ nữ quần áo lộn xộn, một người đàn ông cao quý
thanh nhã, bị một đám người xa lạ áp tải, dụ dỗ đi về phía bàn công chứng.
Cổ Thược bị người ta cầm lấy năm ngón tay ép lấy dấu
vân tay, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một tờ giấy đưa đến trước
mặt làm cho ngây người.
Đơn đăng kí kết hôn!!!
“Cái…” Cổ Thược nhìn thấy tất cả chỗ trống phía trên
đã được Chân Lãng điền xong xuôi, còn thiếu mỗi ký tên, “Kết hôn cần hộ khẩu,
tôi không mang theo.”
Chân Lãng quỷ dị cười một tiếng, “Hộ khẩu của em? Tôi
có mang theo!”
Hắn, sao lại cầm hộ khẩu của mình?
Còn chưa hỏi, tay Chân Lãng đã quấn quanh eo cô, trong
ánh mắt vô số người nhẹ hôn lên môi cô.
Nụ hôn trằn trọc, thâm tình liếm mút, nhiệt độ của hắn
trong nháy mắt đã đốt mềm cơ thể cô, lưỡi hắn quanh quẩn bên môi cô, tác dụng
của sự kích thích kia làm người cô mềm nhũn.
Mùi vị của hắn so với rượu càng say lòng người. Nụ hôn
của hắn hút hồn đoạt phách, Cổ Thược chỉ cảm thấy toàn bộ thần trí đã bay xa,
chỉ có thân thể trả lời theo ý thức.
Chân Lãng nhẹ nhàng rời môi, nhìn ánh mắt mê man của
cô gái trong lòng, áp sát bên tai cô, “Ký tên!”
Mà
Cổ Thược đã bị nụ hôn này lừa đến mức không còn suy nghĩ, ngây ngốc cầm lấy
bút, ngơ ngác hạ xuống…
Đứng trước cửa cục dân chính, hồn phách Cổ Thược không
vì mặt trời chói chang trên cao mà quay về, nhìn tờ giấy đỏ chói mắt trong tay,
không thể tin được chuyện vừa rồi là sự thực.
Mới mười phút trước, cô ký tên mình trong một nhóm
người ồn áo, mới năm phút trước, cô bị vô số bàn tay đặt trên ghế, chụp ảnh
cùng Chân Lãng.
Nhìn tên mình trên tờ giấy, cô có một loại cảm giác
khóc không ra nước mắt, hai mươi lăm năm, tới hôm nay cô mới hiểu được rõ ràng
ký tên là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Chân Lãng trong hình, anh tuấn suất khí, đồ tây thanh
mảnh. Cô bên cạnh, lôi thôi chật vật, áo phông nhăm nhúm, chỉ sợ đây là dôi vợ
chồng cọc cạch nhất từ trước đến nay của cục dân chính, bộ dạng cô quá xấu.
“Bẹp!” Cổ Thược giơ tay lên cho mình một cái tát.
Nghĩ cái gì vậy, cô còn nghĩ mình có xinh đẹp hay
không? Còn tính toán mình trong hình có hợp với Chân Lãng hay không, cái cô nên
nghĩ là làm thế nào mới có thể giải quyết tờ giấy đỏ này.
“Trên mặt có ruồi nhặng sao?” Giọng nam bình tĩnh bay bên
tai cô, tay nhẹ khoác lên vai cô, đè xuống hồn phách đang bay lượn của cô, “Xe
ở bên trái.”
“Ừ.” Cô vô thức trả lời, còn trừng trừng nhìn giấy
chứng nhận kết hôn trong tay, ảo tưởng hóa thân thành siêu nhân, phia ra hai
tia laze thiêu rụi tờ giấy này, coi như không có gì xảy ra là được.
Tiếng cười lanh lảnh vẫn đang quanh quẩn, “Em để quên
cái gì rồi.”
Để quên cái gì?
Cô cúi đầu nhìn trên người mình một lượt, một cái áo
phông, một đôi dép đểu, ví tiền nhét trong túi quần, chẳng những không ít đi
thứ gì mà còn nhiều hơn một tờ giấy đỏ và một cái hộp tinh xảo.
“Không thiếu.” Cô gắt lại, rồi tiếp tục trừng mắt nhìn
giấy chứng nhận kết hôn trong tay, hung thần ác sát, mặt đầy sát khí.
Từng trận cười, thật giống như tiếng cười của Chân
Lãng, truyền tới, “Con trai, mẹ không cần con nữa.”
“Ô… Oa… Nha…” Ngôn ngữ sao hỏa lên sàn.
A! Baby.
Cổ Thược cuống quýt quay đầu, thấy Chân Lãng một tay
ôm đứa bé, đứa bé cọ đầu vào vai hắn, thích thú nắm lấy cúc áo sơ-mi của hắn
ngiên cứu, vui quên trời đất.
“Đưa tôi.” Cô muốn ôm đứa bé, ngón tay vừa đụng và
thân thể mềm mại, cái lưng đứa bé lại xoay một cái, túm chặt lấy cúc áo Chân
Lãng, mặt mũi mếu máo, dáng vẻ chực khóc.
Tay Chân Lãng vòng qua eo cô, cực kỳ tự nhiên cúi đầu
mỉm cười, “Vẫn để anh đi.”
“Để mặc hắn đi, hiếm khi hắn chịu thay đổi, chịu trách
nhiệm cho mẹ con cô, cứ để hắn thân thiết với đứa con nhiều một chút.”
“Đúng nha, đúng nha, nhìn bố con bọn họ thật thân
thiết, như vậy thật tốt ha.”
“Đúng vậy nha, biết chịu trách nhiệm là đàn ông tốt,
coi như lần này chúng ta đã làm được một việc tốt.”
Cổ Thược đờ đẫn quay người, khóe miệng co giật, “Các
người, vẫn còn ở đây?”
Một nhóm người phía sau dường như lấy nghi thức xếp
hàng tập thể, đứng suốt một hàng dài từ bàn đăng kí tới bậc thềm, cảnh tượng
rất hoành tráng.
“Nhìn hai người kết hôn còn vui hơn cả chính mình kết
hôn.”
Cổ Thược lại choáng váng lần nữa, ánh mắt chuyển qua
khuôn mặt cặp vợ chồng sắp ly hôn, hai người đang ôm ôm ấp ấp, “Bà xã, chúng ta
đừng ly hôn nữa được không?”
“Vậy anh đưa thẻ ngân hàng, bất động sản và tất cả cổ
phiếu cho em có được không?”
“Có thì lập tức cho em, dù sao hiện tại anh cũng không
có.”
Hai con người vui vẻ ân ái, nhìn qua đều hết sức hài
hước, ai ai cũng vui vẻ, chỉ có Cổ