
à làm sao vậy ?"
"Oa...Tiểu...Chị Tiểu viện...Cắn ...Cắn con ...Oa ô ô ô..."Tiểu tử kia vừa kéo vừa kéo ,khóc to lên .
Chu Lăng ngồi nhìn kỹ xem ,may mắn không chảy máu ,chỉ có một dấu hồng ,nhẹ nhàng thở ra ,cầm tay bé nói :"Phúc Binh ngoan ,chị không phải cố ý
,chúng ta tha thứ cho chị được không ? Trước mẹ đi rửa mặt cho con rồi
bôi thuốc ,sau đó chúng ta đi làm món thịt nướng mà còn thích ăn ."
Vừa rửa mặt xong thì có người gõ cửa ,là Tiền Hoan đứng ở cửa ,một tay nắm
tay con gái ,một tay cầm lọ thuốc :"Tẩu tử ,thật sự là xin lỗi ,chị xem
tiểu Viện nhà tôi như này mà đã gây họa ."
Chu Lăng tuy rằng sót
con ,nhưng cũng không có cách nào lại đi so đo với cô bé bốn tuổi ,vội
vàng cười nói : " Không có việc gì ,không có việc gì ,đều là tiểu hài tử thôi ,chơi cùng một chỗ đôi khi cũng xảy ra mâu thuẫn ."
"Đây là thuốc trị thương ,em đến xem mặt bé Phúc Binh bị thương như thế nào
,thương có nặng hay không a ?Có cần hay không đi bệnh viện kiểm tra xem
." Cô liếc mắt một cái thấy tiểu tử kia tránh ở phía sau Chu Lăng ,"
Phúc Binh ,đến đây cho thím nhìn xem mặt của cháu ."
Tiểu tử kia
nghe nói muốn nhìn mặt bé ,nghĩ đến còn muốn cắn nữa ,sợ tới mức dùng
sức lôi kéo vạt áo Chu Lăng ,nhằm thẳng chui vào lòng . Chu Lăng dở khóc dở cười ,đem bé lôi ra ,ôn nhu nói :"Ngoan ,đừng sợ ,chị sẽ không cắn
con ,không có việc gì ."
Tiền Hoan phóng nhỏ âm thânh ,ngồi xổm
xuống cùng bé nhìn thẳng :"Phúc Binh ,là chị không nên cắn cháu ,thím
bảo chị xin lỗi cháu ,được không ?"
Đại khái ở nhà cô vẫn thường
hay răn dạy con gái ,cô nói như vậy ,Lý Viện liền lập tức tiến lên hai
bước ,hướng bé Phúc Binh :"Thật xin lỗi em ,chị không nên cảm thấy mặt
của em ăn rất ngon ,lần sau chị sẽ không ăn ." Ô... Nhưng là thật sự ăn
ngon lắm a ,lại bầu bĩnh ,còn thơm thơm ,nhưng là em không cho cô ăn
,ô...
Chu Lăng nhịn không được liền "Phốc xích " bật cười một
tiếng .Tiểu tử kia ngẩn người ,tựa hồ bị cô nói muốn "Ăn mặt của cậu "
bị dọa ,lại oa một tiếng khóc lên .Lý Viện sợ tới mức chân tay luống
cuống ,quay đầu lại ,vô tội nhìn mẹ ,tựa hồ kỳ quái vì sao em lại khóc .
Quân tẩu tùy quân càng ngày càng nhiều ,vì vậy trẻ nhỏ trong viện cũng càng
ngày càng nhiều ,lớn nhất là mười tuổi ,nhỏ thì còn quấn tã ,mỗi ngày
cũng đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ, ở tầng trên tầng dưới ,thật
sự cực kỳ náo nhiệt. Được cái chất lượng phòng ở cũng tốt ,cách âm cũng
tốt ,chỉ cần đem cửa sổ đều đóng lại ,Chu Lăng có thể được thanh tĩnh .
Bất quá dù sao cũng làm mẹ ,thời điểm bé Phúc Binh đi chơi ,cô đều muốn ở cùng bên cạnh chiếu cố ,làm sao có thể yên tâm để cho một mình bé đi ra ngoài .Tuy rằng trong đây là đại viện không có vấn đề gì ,nhưng vạn
nhất bị đụng trạm thì sao .
Có bạn chơi ,bé Phúc Binh dần dần
hoạt bát hẳn lên ,trước kia chỉ có mỗi một mình ngồi chơi ,bây giờ thì
cả ngày chạy tới chạy lui ,nghe nói trời mưa không thể đi ra ngoài chơi
,bộ dáng liền muốn khóc ,Chu Lăng bây giờ hoạt động cũng nhiều ,sắc mặt
từ từ hồng nhuận . Ngô Ngôn mừng rỡ ,nói thẳng nhận nuôi con trai thật
là tốt ,miễn cho anh phải suy nghĩ như thế nào làm cho cô rời xa máy
tính a ,cô ngồi máy tính nhiều hơn là vận động ,làm cho chu lăng hướng
anh mắt trợn trắng .
Ngô Ngôn cùng Chu Lăng kết hôn được hơn nửa
năm ,vốn chính là thế giới hai người ,thời điểm tối mật ,ai biết được
nhận nuôi bé Phúc Binh ,lập tức biến thành người thứ ba ,thời điểm lúc
hai người muốn thân thiết ,lại phát giác cực kỳ không tiện .
Ban
ngày hai người muốn thân thiết ôm một cái ,bên cạnh lại có đôi mắt tò mò nhìn bọn họ ,chỉ làm cho lòng người sinh ra ác cảm có tiểu hài tử phá
hư ,làm sao còn có thể tiếp tục ? Đến buổi tối ,Ngô Ngôn là người có dục vọng mạnh mẽ ,Chu Lăng lại tâm tư rối loạn ,khả năng chỉ cần có điểm ý
tưởng gì ,nhìn đến cái giường nhỏ bên cạnh ,tâm tình cũng không ra ,càng không cần phải nói bây giờ không giống như lúc trước là muốn đến đâu là liền làm đến đấy .
Ngô Ngôn lại là buồn bực ,lại là bất đắc dĩ
,cuối cùng cũng dỗ tiểu tử kia ngủ say ,một tay ôm lấy Chu Lăng đi đến
phòng tắm ,mở vòi phun ra ,thế này mới yên tâm thống khoái ăn một hồi .
Thắt lưng sương sống đôi chân của Chu Lăng đều bủn rủn tựa trên bức
tường ,đẩy Ngô Ngôn ra vô lực nói :"Em không yên tâm bé Phúc Binh ,chỉ
sợ con tỉnh không thấy chúng ta sẽ khóc ,anh đi ra trước xem con đi ."
Ngô Ngôn chỉ chỉ phe phẩy đầu đi ,một bên nói :"Có con một cái là liền quên chồng ,tương lai em lại sinh con nữa ,như vậy địa vị của anh càng ngày
càng thấp ."
Chu Lăng liếc trắng mắt :"Yên tâm ,hắc tử còn xếp hạng sau anh ."
"..." Nếu địa vị của anh ngay cả chó cũng không bằng ,không may để mọi người
biết được ,kia anh có thể còn mặt mũi nào ở trong bộ đội đặc chủng ."
Trong khoảng thời gian này Ngô Ngôn bận bịu lo tang sự cho Tiểu Trần ,hai lão bệnh nhân cùng tang sự ,và việc nhận nuôi bé Phúc Binh .Hiên tại hết
thảy đều làm song ,anh liền nghĩ đến lá thư của em họ gửi đến . Lá thư
này là được nhận được từ tháng tư ,không biết bây giờ em họ và bạn gái
thế nào , anh ngh