Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322961

Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.

o, nhịn.

Khang Duật vừa ôm con gái lên sẽ không chịu thả xuống,

rảnh rỗi liền tới trước mặt tôi khoe khoang.

“Miểu Miểu, em xem con nhìn giống em cỡ nào nè!” hắn

thật cẩn thận vỗ về khuôn mặt mũm mĩm của con.

Tôi nhìn không biết bao nhiêu lần, nhìn như thế nào

đều thấy đứa bé không giống tôi tí nào.

Thật bi ai…

Mẹ chồng tôi đi vào, nói với Khang Duật “Nói lung

tung, bé giống con!”

“Vậy mắt giống Miểu Miểu!” Khang Duật chỉ vào đôi mắt

to sáng long lanh của con gái.

“Nói bậy, cũng giống con!”

“Vậy cái mũi!”

Mẹ chồng hết kiên nhẫn “Cũng giống con!!”

“Miệng?” Khang Duật không phục lầu bầu nói.

“Đã nói, giống con, sao con cứ không tin? Đi ra ngoài

cho mẹ, đúng là không biết gì hết, cứ chui vô trong này, đi ra ngoài, đi ra

ngoài, đi ra ngoài cho mẹ, đừng quấy rầy vợ con nghỉ ngơi!” mẹ chồng giơ đôi

chân to lên đá Khang Duật ra ngoài.

Có đôi khi nghĩ lại thấy mẹ chồng thật là dũng mãnh.

Có lẽ do con gái rất giống Khang Duật, mẹ chồng liền

vứt bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ, còn yêu con hơn cả tôi.

Mẹ chồng lấy một tên cúng cơm cho con gái, kêu là Cách

Cách, xem ra bà rất tự hào về dòng họ Ái Tân Giác La a, tôi rất thích, tên này

tuy rằng hơi sến, nhưng nghe lanh lảnh dễ thuộc, lại dễ nghe. Vì vậy mọi người

đều gọi con là Cách Cách.

Vừa kêu một cái, con nhóc kia sẽ cười khanh khách, vô

cùng đáng yêu.

Lúc Cách Cách đầy một tháng, cả nhà tôi đưa bé đi chụp

hình chân dung đầy tháng, tìm rất nhiều tiệm chụp hình chân dung có tiếng, cuối

cùng vẫn là Diễm Diễm tìm được một tiệm vừa lòng nhất trên mạng, giá đúng là

rất mắc, nhưng xem ảnh chụp, rửa ra đúng là không giống bình thường, nên cũng

không tiếc nữa.

Khang Duật ôm Cách Cách đi vào tiệm chụp hình, cho dù

là nhân viên, hay là khách, ngay cả bà dì lao công, người đưa hàng cũng không

tha, gặp ai cũng nói “Đây là con gái tôi, đáng yêu không, đây là con gái tôi,

xinh đẹp không.”

Lúc này, có một cặp vợ chồng cũng ôm con gái tới chụp

hình, hai vợ chồng, chồng thì khí thế, vợ thì quyến rũ, vô cùng xứng đôi, Khang

Duật lại xông lên khoe khoang, tôi kéo cũng kéo không lại “Đây là con gái tôi,

đáng yêu không, đây là con gái tôi, xinh đẹp không!” sau đó, hắn liếc con gái

người ta “Thật rõ ràng, con tôi so với con anh chị đáng yêu, xinh đẹp hơn

nhiều! Anh chị còn không tin, anh chị xem mũi con gái mình đi, tẹt lẹt, lại

nhìn mắt đi, nhỏ xíu như vậy, miệng, lại lớn như vậy, còn có…bé căn bản không

giống hai người.”

Câu cuối cùng rất TM độc!!

Bé gái kia òa lên khóc kịch liệt, làm cặp vợ chồng kia

tức giận tới mức xém nữa bưng chậu hoa lên đập vào người hắn.

Tôi đứng bên cạnh làm bộ không quen hắn, thở dài, đàn

ông lên chức bố thật đáng sợ.

Lúc Cách Cách đủ một trăm ngày, chúng tôi lại tới tiệm

này chụp ảnh tròn một trăm ngày cho Cách Cách, thuận tiện chụp một bức ảnh gia

đình, ma xui quỷ khiến lại gặp cặp vợ chồng kia.

Khang Duật lại tính đi khoe khoang.

Cặp vợ chồng kia vừa thấy hắn, lập tức ôm chặt con

mình, xoay người bỏ chạy.

Chụp xong, mẹ chồng chọn một bức toàn thân đẹp nhất

của Cách Cách, phóng to tới ba mươi tấc, sau đó lật đật về Phủ Thuận, tôi liền

không hiểu tại sao không cầm phim về Phủ Thuận lại phóng to ra, to như vậy,

mang lên tàu lửa rất bất tiện.

Lúc đưa mẹ chồng tới nhà ga, tôi liền hiểu được.

Mẹ chồng và Khang Duật cầm theo ảnh chụp, chạy khắp

nhà ga, gặp ai cũng nói “Đây là cháu gái tôi, đáng yêu không…..”

“Đây là con gái tôi, xinh đẹp không!!”

Tôi thống khổ xoay đầu qua một bên, thật là mẹ nào con

nấy a.

Lúc về nhà, tôi nói với Khang Duật “Phóng vừa thôi,

như vậy người ta cũng thấy rồi!”

Khang Duật trả lời “Phóng to một chút, người ta mới

nhìn rõ ràng hơn!”

“…”

Tôi lại thống khổ xoay đầu qua.



Từ cân nặng, là từ tôi ghét nghe nhất, kể từ khi sinh

xong càng ghét hơn nữa, nhìn chính mình trong gương, thế nhưng đã thành người

có bụng sáu múi.

Thật bi ai…

Cân nặng, tựa như một cây kim đâm vào lòng tôi, đau a,

đau đến mức tôi vừa thấy cái cân sẽ phát điên.

Tôi đã sớm quên sự thoải mái khi được Khang Duật ôm

kiểu công chúa, nói đúng ra, kể từ khi tôi thành bụng sáu múi, hắn chưa cho tôi

cái ôm công chúa nào.

Tôi nghe người ta nói, kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ

là có thể gầy, tôi đã kiên trì tám tháng rồi, tại sao không hiệu quả một chút

nào hết vậy…

Đấm ngực…

Thứ bảy, tôi nghỉ ở nhà, đón Cách Cách từ nhà mẹ tôi

về, 5 ngày trước Khang Duật bay đi Thụy Sĩ, nói là có thể về vào giờ cơm chiều

nay, buổi trưa, tôi cho con bú xong, dỗ Cách Cách ngủ, ngồi trên sô pha xem DVD

một mình.

Nhìn thấy nam chính giữa biển hoa, cho nữ chính một

cái ôm công chúa hoàn mỹ, nhẹ giọng thì thầm với nhau, cảnh này đã làm nổi lên

một mối khúc mắc trong lòng tôi.

Tôi quyết định, nhất định phải bắt Khang Duật ôm tôi

một cái giống vậy, nếu không tôi chết không nhắm mắt.

Để giảm bớt gánh nặng cho Khang Duật, nguyên một ngày

tôi chưa ăn gì, giải khát đều dụng loại tự sản tự tiêu là nước bọt, trong lúc

đó còn phải cho Cách Cách bú.

Trong sự đói khổ lạnh lẽo đó, Khang Duật đã trở lại.

“Duật, anh đã


XtGem Forum catalog