
nhìn
anh ta một cái, khóe miệng quéo qua một cái, cười âm hiểm một chút rồi đột nhiên
nói “Học viện phật giáo Cáp Nhĩ Tân, viết tắt là Cáp Phật(50)!!”
Mọi người rớt mồ
hôi…
Có người xém nữa
té ngã, lật đật đỡ tường, chống bàn.
Mark nghe xong mặt xanh mét, tay đều run run.
Cách Cách đột nhiên kinh hộ một tiếng, làm cho lực chú
ý của mọi người đều tập trung trên người nó, nó quay đầu cả kinh kêu lên với
Mark “Chú ơi, thì ra chú là con lừa ngốc!!”
Hòa thượng = con lừa ngốc, đây là tin tức mà gần đây
Cách Cách nghe được từ phim cổ trang.
Không cần đỡ tường, cũng không cần chống bàn, cơ bản
mọi người nghe xong đều ngã.
Cách Cách quay đầu nhìn về phía Khang Duật, khó hiểu
hỏi “Ba, con lừa ngốc cũng lái máy bay được hả?”
Khang Duật vuốt đầu Cách Cách “Cục cưng, nghề nghiệp
không phân biệt sang hèn, tương tự vậy, người đi làm cũng không phân biệt…sang
hèn!!”
Thật ác độc, mấy câu này một câu hai nghĩa, nâng lên
chính mình, cũng ám chỉ Mark hèn hạ cỡ nào.
Cách Cách gật đầu y như hiểu rất rõ, lúc nhìn về Mark
thì vẻ mặt vô cùng thương hại “Cách Cách hiểu được, chú yên tâm, Cách Cách sẽ
không khinh thường chú đâu…”
Mọi người ở đây nghe được câu này xong đều liều mạng
nín cười.
Tôi nhìn Cách Cách, cảm thấy nó tựa hồ còn giấu chiêu
gì đó.
Cách Cách quay đầu nói với Khang Duật “Nhưng mà, Cách
Cách không muốn sau này làm phi công giống ba nữa!”
“Vì sao?”
“Con lừa ngốc còn làm được phi công, cái này chứng tỏ
lái máy bay rất đơn giản, ba để nuôi gia đình không còn cách nào khác, Cách
Cách lại thông minh như vậy, lại giống ba, phải đi bắn súng!!” nó nói xong, còn
dùng tay làm động tác bắn “bùm” lên trời.
Dứt lời, mọi người ở đó đều nhịn không được, điên
cuồng cười ra tiếng, có vài người còn trực tiếp nằm trên trên bàn đập bàn cười.
Tôi cũng vậy.
Nhìn nhìn lại Mark đều bị chọc tức tới mức sắp xỉu,
lại không thể so đo với con nít, vung mạnh tay lên, xoay người tức giận bỏ đi.
Tôi chạy qua, ôm Khang Duật và Cách Cách.
Tôi đã nói rồi, ai có thể địch lại hai cha con này.
Cái này đúng là phúc hắc đại thần và phúc hắc tiểu
thần, song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch!!
Khang Duật ngồi ở khoang hạng nhất bay đi Hamburg –
Đức, máy bay còn chưa cất cánh, gần đó là cửa thoát hiểm đóng chặt, nhớ tới bộ
dạng nước mắt lưng tròng của Miểu Miểu trước khi đi, trong lòng hắn liền chua
xót. Thật muốn lao xuống, không đi nữa. Nhưng cơ hội chỉ có lúc này, hắn nhất
định sẽ nhịn được, ngón tay hung hăng nắm chặt ghế vịn của tay ngồi, giống như
làm như vậy có thể trói hắn lại, sẽ không làm cho hắn vì xúc động mà bỏ lỡ cơ
hội này vậy.
Tiếp theo, hắn lấy một tấm ảnh ra từ túi áo, thật quý
trọng vuốt ve người trong ảnh, chua xót thấp giọng lẩm bẩm “Ba năm, Miểu Miểu,
chỉ ba năm!”
Máy bay rốt cuộc cất cánh, đầu tiên bay tới Frankfurt,
sau đó chuyển cơ, thời gian bay là 14 tiếng đồng hồ. Cho dù là máy bay của hãng
LTU, ghế ngồi có rộng rãi đi chăng nữa, thì sau khi ngồi 5 6 tiếng cũng ngồi
không nổi nữa.
Lôi Kiều rất hiếu động, thời kì 18 tuổi, căn bản không
ngồi yên được, liền muốn tìm Khang Duật nói chuyện phiếm. Hắn giống Khang Duật,
tham gia trận đấu ở Thượng Hải, sau đó qua được các cửa, tiến vào vòng phỏng
vấn của tổng tài, cuối cùng trổ hết tài năng. Cùng Khang Duật, Trần Húc thành
ba người có thể đi Hamburg để nhận huấn luyện chính thức.
Hắn đặc biệt có hảo cảm với Khang Duật, ngoại trừ đều
là người Đông Bắc ra, chính là ở cửa cuối cùng tổng tài hỏi bọn họ vì sao làm
phi công thì Khang Duật trả lời.
Thật sự rất sâu sắc, rất nghiêm túc.
Hắn đẩy đẩy Khang Duật, Khang Duật đeo tai nghe, không
biết đang nghe gì, cười vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác như đang
ngồi máy bay.
Lôi Kiều nhịn không được lấy tai nghe ra, nhét vào tai
mình “Xem cậu cười vui vẻ như vậy, để cho mình nghe nữa!”
Khang Duật không kịp phản ứng lại, liền bị hắn cướp
tai nghe đi.
Trong máy phát ra một đoạn hội thoại của một thiếu
niên và một cô gái.
“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình? Xác định? Không
hối hận?
“Xác định, không hối hận! Gả cho cậu, ai sợ ai.”
“Không nói dối?”
“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt cổ!”
Đoạn hội thoại này không ngừng lặp lại, không còn cái
gì khác.
Lôi Kiều trợn to mắt nhìn Khang Duật “Cậu đừng nói cho
mình là nãy giờ cậu đều nghe cái này, ngồi suốt 5 6 tiếng rồi, cậu không chán
hả!”
Khang Duật đen mặt, vươn tay “Đưa mình!”
Lôi Kiều rụt cổ, gỡ tai nghe ra trả hắn “Keo kiệt!
Nghe một chút thì sao?”
Một lúc sau, lại vô cùng tò mò hỏi : “Cô bé đó là cô
vợ mà cậu nhắc tới trước mặt tổng tài hả?”
Khang Duật gật gật đầu, xem như trả lời.
Có xinh đẹp không? Quen biết hồi nào? Người nơi nào?
Có tới tiễn cậu không?”
Khang Duật là người cuối cùng lên máy bay, thậm chí
thiếu chút nữa là bị muộn, cho nên Lôi Kiều và Trần Húc cũng chưa gặp Miểu
Miểu.
Liên tiếp những câu hỏi được đặt ra, cũng không thấy
Khang Duật trả lời, chỉ thấy hắn chỉnh lưng ghế dựa cho thoải mái, nằm xuống,
lại còn tính đi ngủ nữa.
Lôi Kiều không hề biết rằng đây là ngườ