
tiếng, cứng rắn đẩy hắn ra, chạy về phía cổng trường, vừa khóc vừa
chạy về.
Mẹ đang nấu cơm,
thấy tôi về, hỏi tôi muốn ăn sườn kho tàu, hay là sườn chua ngọt, hết hồn nhìn
thấy tôi khóc lóc sướt mướt, dao rớt xuống đất luôn.
“Miểu Miểu…làm
sao vậy, ai ăn hiếp con!! Hả? Ai ăn hiếp con?”
“Tất cả mọi
người đều ăn hiếp con!!” tôi khóc lóc kêu to, chân không ngừng chạy về phòng.
Vừa vào phòng
tôi liền khóa cửa lại, nằm trong chăn khóc lóc thảm thiết.
Qua một hồi, tôi
chợt nghe một chuỗi tiếng gõ cửa “Chị, mở cửa!!”
Tôi chui ở trong
chăn, cứ để Diễm Diễm đứng ngoài gõ cửa, bịt tai lại, cái gì cũng không muốn
nghe.
Ngoài cửa, ba mẹ
cũng vội vàng kêu tôi mở cửa.
Tôi cũng nghe
thấy tiếng chuông điện thoại dưới lầu không ngừng reo.
Nhưng mà, lúc
này tôi cái gì cũng không muốn để ý, thầm nghĩ núp trong thế giới của riêng
mình, ai cũng không gặp, ai cũng không để ý.
Đến buổi tối,
Diễm Diễm đứng ngoài cửa, nói “Chị, Khang Duật gọi tới 12 cuộc điện thoại, bây
giờ lại gọi nữa, chị có muốn nghe hay không!!”
“Không nghe!!”
tôi trả lời không hề nghĩ ngợi.
“Chị…”
“Không cần nói,
tao không muốn nghe, nói cho hắn, tao tạm thời không muốn gặp hắn, nếu hắn dám
đến nhà tao, tao liền chia tay với hắn! Tao Âu Dương Miểu Miểu nói được thì làm
được!!!” tôi quát từ trong chăn quát ra, không thèm quan tâm xem ba mẹ có nghe
được hay không, rống xong, tôi lại chui vào trong chăn.
Diễm Diễm không
trả lời, đại khái là hiểu được tình huống hiện tại của tôi nói gì cũng không
tốt.
Ba mẹ cũng không
tới làm phiền tôi nữa, tôi liền khóc một mình suốt đêm, suy nghĩ một đêm, cũng
làm ra quyết định.
Tôi phải giảm
béo, tôi phải giảm béo.
Tôi giống như bị
ma ám, cả đầu toàn là hai chữ giảm béo.
Tôi cũng thật sự
tiến hành.
Mỗi ngày tôi chỉ
ăn một trái trứng luộc và một trái cà chua, không ăn bất cứ thứ gì khác, sau đó
điên cuồng nhảy dây, nhảy tới khi mồ hôi chảy đầm đìa mới thôi, không chỉ như
vậy, tôi còn chạy bộ, chạy lên chạy xuống trên cầu thang nhà mình.
Cứ như vậy qua
10 ngày, tôi gầy 13 cân.
Tôi nhìn chính
mình trong gương, xương quai xanh đã lộ ra, cả mặt giống như bị gọt vậy, làm
sao còn thịt nữa, nhưng mà với kết quả giảm béo này tôi chỉ xem như vừa lòng.
Nói cách khác là chê không đủ.
Ngồi trên
giường, không ngừng suy nghĩ, tiếp theo nên giảm như thế nào.
Tôi lúc này cơ
bản là đã bị bệnh tâm thần đối với giảm béo, kế tiếp, tôi bắt đầu không ăn
không uống, cho dù ai khuyên tôi, tôi cũng không nghe.
Buổi tối ba ngày
sau, không ăn không uống tôi, đột nhiên muốn xem TV, không cầm chắc điều khiển
từ xa làm rớt xuống đất, tôi ngồi xổm xuống để nhặt, cúi người xuống, trước mắt
nhất thời biến thành màu đen, sau một hồi trời đất rung chuyển, tôi té xỉu
không còn ý thức gì.
Bị sốc.
Nửa tiếng sau,
nếu Diễm Diễm không đến phòng tìm tôi, chỉ sợ không ai biết tôi té xỉu.
Gia đình tôi lật
đật mang tôi đến bệnh viện.
Kết quản chẩn
đoán là dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến sốc thiếu máu, thiếu chút nữa sẽ nghiêm
trọng thành suy tim.
May mắn, Diễm
Diễm phát hiện tôi.
Bản thân tôi
cũng sợ tới mức rớt mồ hôi lạnh cả người.
Bởi vì tim tốn
vốn suy yếu, bị cơn sốc như vậy, lực miễn dịch vô cùng kém, bị nhiễm phong hàn,
bệnh viêm cơ tim lập tức hùng hổ phát tác.
Để bảo đảm tôi
sẽ không đột nhiên chuyển biến xấu, thật sự biến thành suy tim, bác sĩ lại tiêm
thuốc kích thích cho tôi, đương nhiên, là lúc tôi không biết gì hết, tôi lại
giống như trái bong bóng, phồng lên.
May mắn, không
nhiều lắm, nhưng cũng đủ để thành quả giảm béo trước đó của tôi đổ sông đổ
biển.
Cái này gọi là
tự làm bậy thì không thể giữ lại được.
Bài học này, cho
dù 10 năm sau, tôi cũng nhớ rất kỹ.
Giảm béo phải có
chừng mực, nếu không mất nhiều hơn được.
Kệ mẹ nó tự ti,
tự ti quan trọng bằng tính mạng sao?
Tôi rốt cuộc
cũng chui ra từ sừng trâu…
Vấn đề là…
Khang Duật!!!!
Tôi lại chui vào
sừng trâu, cũng bắt đầu làm đà điểu.
Tôi nên đối mặt
hắn như thế nào!?
Ở lại bệnh viện
vài ngày, một ngày trước khi xuất viện, Khang Duật tới đây.
Hắn cũng nên
tới, nếu không tới, tôi cũng tính chết luôn.
Tới lúc hắn tới,
tôi lại không dám gặp.
Lúc hắn tới, tôi
đang ngồi trên giường vừa ăn táo vừa đọc truyện tranh, Diễm Diễm đột nhiên dẫn
hắn vào phòng.
“Chị, Khang Duật
tới thăm chị!”
Tôi sợ tới mức
xém chút nữa ngã xuống giường, phản ứng đầu tiên của tôi là vứt luôn quả táo
đang ăn dở và quyển truyện tranh đang đọc, rụt vào trong chăn, nằm thẳng đơ ở
trên giường.
“Ngủ, tao ngủ!!”
tôi nhắm mắt lại nói.
Diễm Diễm tuyệt
đối không hiểu, một chút ý tứ đuổi khéo giúp tôi cũng không có “Khang Duật, hai
người từ từ nói chuyện đi, vừa lúc mẹ em về nhà lấy quần áo cho chị ấy, mới đi,
không quay lại liền đâu, nhưng mà, vì bảo đảm an toàn, em vẫn ngồi ở ngoài giúp
hai người canh chừng!”
Tuy rằng ngày đó
tôi ở trong phòng điên cuồng rống nếu Khang Duật tới gặp tôi, tôi cũng hắn chia
tay, nhưng mà trong nhà cách âm tốt, ba mẹ dưới lầu k