
hông nghe được, còn chưa
bị lộ!
Thật may mắn!
Tôi nghe vậy,
trong lòng vội gọi, đừng…đừng đi nha, đừng bỏ tao lại một mình đối mặt hắn.
Tôi nằm phòng
đôi, bà cụ cùng phòng vừa đi làm kiểm tra, không biết khi nào thì về, nó đi
rồi, chỉ còn một mình tôi, tôi…tôi…tôi sợ!
Tiếp tục nhắm
mắt, tiếp tục ngủ, Diễm Diễm đóng cửa, tôi nín thở cảm giác được Khang Duật
ngồi cạnh giường bệnh, lúc này tôi dùng tai thay cho mắt, độ nhạy của lỗ tai
tăng lên một trăm phần trăm, hình như hắn bỏ gì đó lên tủ nhỏ cạnh giường, nghe
mùi chắc là chuối, tiếp theo, hắn kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh giường.
Tôi nghe tiếng
hít thở của hắn, nói lên hắn ngồi rất gần tôi, làm tôi tiếp tục lùi vào trong
chăn, lùi càng lúc càng sâu, cho tới khi chăn che hết mặt tôi luôn.
Đợi tới lúc
không cảm giác được gì nữa, tôi mới dám nằm thở dốc ở trong chăn.
Nhưng mà Khang
Duật lại không nói tiếng nào, không biết hắn bị gì?
Nói chuyện nha,
sao không nói câu nào hết vậy, cậu không nói, mình biết nói cái gì bây giờ?
Năm phút sau,
không khí trong chăn bị xài hầu như không còn, rất khó thở, tôi cố gắng cầm cự,
cuối cùng vẫn không chống lại được cảnh báo thiếu khí của phổi truyền tới.
Không được, cực
hạn rồi.
Tôi dùng sức xốc
chăn lên, ngồi bật dậy, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí tươi mát.
Sống…sống…sống
lại!!
Ánh mắt theo bản
năng liếc về phía Khang Duật.
Á…hết hồn!!
Bộ dạng hung ác
của hắn như con Ngao Tạng đang gầm gừ nhe răng vậy.
Tôi sợ tới mức
một hơi không hít vào được, nghẹn ở cổ họng, sặc một cái, tôi bắt đầu trợn mắt
nói dối “Cậu…cậu tới hồi nào?”
Khang Duật trừng
mắt liếc tôi một cái “Tới lâu rồi!”
Tôi khụ mấy cái
“A…vậy tại sao không…không nói câu nào?”
“Người nào đó
núp trong chăn, giả vờ làm đà điểu, mình nói cái gì, nghe được sao?”
Hắn lạnh
lẽo trả lời.
Trong lòng tôi
lộp bộp một chút, trên trán nháy mắt chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Vậy tại sao
không kéo chăn ra, hại mình ở trong đó nín thở đường cùng như đồ dở hơi vậy!”
tôi nhỏ giọng nói thầm.
Ai ngờ hắn lại
thính tai nghe được “Khí hết, sớm muộn gì cũng tự chui ra, cần gì mình tự ra
tay?”
Mồ hôi trên gáy
tôi vã ra càng nhiều, chảy càng nhanh hơn.
Hắn thật nham
hiểm!!
Tôi lấy tay quấn
quấn chăn, sau đó cúi đầu, lại cúi đầu, đầu đều sắp chạm tới ngực.
“Mình cho cậu
thời gian để giải trình!” hắn bắt chéo chân lên, y như quan lớn vậy.
Hắn rõ ràng biết
tôi làm sai rồi.
Đột nhiên phát
hiện, mỗi lần nhất định đều là tôi nổi giận, nhưng cuối cùng cũng là tôi nhận
sai, nhưng mà chuyện lần này, trong lòng tôi cũng thật uất ức.
“Con nhỏ đó
nói…nói mình là con béo, còn nói…không cho mình chờ cậu…” nói xong, tôi liền
cảm thấy càng uất ức, mắt chớp chớp vài cái, nước mắt nhất thời làm mờ hết tầm
mắt “Nó kéo mình vào trong lớp, trước mặt nhiều người như vậy hỏi…nó xinh
đẹp…hay là mình…mình xinh đẹp…mấy đứa đó đều đang nhìn mình, mình thấy mình như
con vật vậy, một chút tự trọng cũng không có! Tiểu Phiền không ở đó, cậu…cậu
cũng không ở…không có ai giúp mình…mình rất sợ…mình…mình cũng rất tự ti!”
Nói xong, tôi
khụt khịt mũi nức nở, cảm thấy thật oan ức.
Nói đi nói lại
cũng do Tiểu Phiền, đưa tiền để nó điều tra, nó cũng chưa nói cho tôi biết có
một con nhỏ như vậy, lúc tôi nằm bệnh viện, thật ra Tiểu Phiền là người đi thăm
tôi đầu tiên.
Lúc ấy tôi cũng
chất vấn nó.
Nó rất gấu, chỉ
nói một câu “Khang Duật ngay cả tên của nó cũng không nhớ, thì tao nói cho mày
làm gì?” là chặn họng tôi.
Được rồi, thì ra
là con nhỏ đó tưởng bở, trong lòng khó chịu, đụng phải tôi, trút hết giận lên
người tôi.
Khang Duật thở
dài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, giúp tôi thuận khí.
Nhìn vẻ mặt của
hắn tôi hơn một chút, lá gan tôi to thêm chút nữa “Mình cũng có tự tôn, không
dễ dàng bị người ta ăn hiếp như vậy! Lúc đó, mình thật sự muốn cho nó một cái
tát, nhưng mà…không dám!”
Nửa câu sau này
là dư thừa, trực tiếp chọc trúng hố bom.
“Hừ, cậu không
dám đánh nó, lại dám đánh mình!!” hắn dũng mũi phun khí nóng về phía tôi.
Tôi cứng đờ,
vụng trộm nhìn về phía hắn, hôm đó ý nghĩ của tôi hỗn loạn, nhất thời xúc động
liền ra tay, cũng không biết là đánh má trái hay má phải, qua nhiều ngày như
vậy rồi, dấu vết cũng không còn, nghĩ lại hôm đó tôi ra tay cũng rất nặng,
không biết có đánh ra nội thương hay không.
“Đừng nhìn, là
má trái!!” hắn tiếp tục tức giận trừng tôi.
Tôi rụt cổ lại
“Thật xin lỗi mà!”
Hắn hừ một
tiếng, lột vỏ một trái chuối.
“Có đau hay
không?” tôi dùng chiêu nịnh nọt.
“Cậu nói thử
xem?”
“Lần sau…lần sau
mình không dám nữa!!” tôi thề thật nghiêm trang với hắn.
“Lần sau? Còn có
lần sau? Sao, cậu còn tính có lần sau, lần sau cậu muốn như thế nào, có phải
tính lấy dao đâm mình một nhát hay không!!” hắn bắt đầu tức giận, trái chuối
được lột xong vừa đưa tới miệng tôi lập tức thu lại, hung hăng cắn một miếng.
Tôi lập tức lắc
đầu, xua tay “Sẽ không, mình sẽ không dùng dao đâm cậu một nhát!”
Cái này máu me
tùm lum, mới tưởng tượng thôi đã sợ run rồi.
“Được, coi như
chưa có chuyện n