Disneyland 1972 Love the old s
Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323283

Bình chọn: 7.00/10/328 lượt.

ày có biết đây là

một ngày vô cùng quan trọng trong đời chị mày không!” tôi và Khang Duật ba năm

không gặp, ba năm qua đều dựa vào Wc, chỉ nhìn thấy mặt thôi, mặt dù sao cũng

không thay đổi, tôi muốn bù lại ở chỗ khác.

Diễm Diễm bị tôi nói vậy, không còn cách nào khác, tay

chỉ đại một cái “Cái này! Nhất định sẽ giúp chị đem Khang Duật kéo lên

giường!!”

“Mày nói bậy bạ gì đó!” tôi ném quần áo qua.

Diễm Diễm chôn trong đống quần áo nói “Thật đó, cái đó

đẹp nhất, ngực thấp, có thể bày ra ưu thế của chị!!”

“Phải không?” tôi còn rất tin.

Diễm Diễm gật đầu “Cam đoan Khang Duật sẽ bị hạ gục

ngay chiêu đầu tiên.”

Tôi lập tức mặc bộ váy ngực thấp kia vào, soi soi

gương.

Màu đen, trông có vẻ gầy.

Tay áo lá sen, che cánh tay thịt thịt.

Thắt lưng cao, che bụng.

Váy dài, làm cho chân có vẻ càng thon dài.

Váy chiffon, nhẹ nhàng đẹp đẽ.

Ngực thấp…tôi nhìn rãnh biển Mariana của mình.

“Diễm Diễm, có hở quá hay không!” cái váy này từ lúc

tôi mua tới giờ chưa mặc lần nào, lúc ấy chỉ thấy loại váy nữ thần này rất có

khí chất.

Diễm Diễm chui đầu ra “Không có, chỉ có chút xíu, bây

giờ là năm bao nhiêu rồi, người ta không có, còn tìm mọi cách để có đâu, huống

chi chị lại có sẵn!!”

Tôi gật đầu, đúng nha, có thì khoe, mắc gì giấu diếm.

Quyết định, liền cái này!!

Hết thảy chuẩn bị xong!!

Khang Duật, anh chờ bị em mê chết đi.

Không đúng, là chờ em tới đón anh đi.

Tới 18 giờ, bác Trầm tới đón tôi, từ khi tôi học đại

học, ba mẹ không quản tôi nghiêm như trước nữa, buổi tối đi ra ngoài nói trước

một tiếng là được, tôi chạy ra cửa, dọc theo đường đi vừa khẩn trương vừa hưng

phấn, ngồi không cứ hỏi mãi bác Trầm “Cháu đẹp không?”

Bác Trầm rất kiên nhẫn trả lời tôi mấy câu “Đẹp!” “Nếu

như bác trẻ lại 40 tuổi, bác nhất định sẽ theo đuổi cháu!” “Cam đoan Khang Duật

xuống máy bay sẽ bị cháu mê chết mệt!” gì gì đó.

Tôi hài lòng.

Sân bay Phổ Đông cách nhà tôi rất xa, phải đi mất 1

tiến rưỡi, đến sân bay, bác Trầm đậu xe đi mượn vào bãi, sau đó ngồi vào tiệm

cà phê ngay sân bay chờ Khang Duật.

Cách 20 giờ 15 phút còn 45 phút, mỗi phút mỗi giây đều

như một năm vậy, cứ 5 phút tôi phải đi nhìn thông báo các chuyến bay một lần,

chỉ sợ máy bay bị trễ.

Hoặc là 5 phút đi toilet một lần, đứng trước gương sửa

sang tóc và quần áo của mình.

Rốt cuộc, tôi cũng đợi tới 20 giờ 15 phút, tôi đứng

ngay cửa ra các chuyến bay quốc tế, rướn cổ tìm bóng dáng của Khang Duật.

Bác Trầm có lẽ là sợ tôi rướn cổ quá không kéo lại

được, nói “Miểu Miểu, không nhanh vậy đâu, xuống máy bay, phải qua cửa kiểm

tra, còn phải lấy hành lý, đừng nóng vội!!”

Tôi hơi thất vọng rụt cổ lại, sao xuống máy bay rồi

còn phiền phức như vậy.

Thừa dịp còn chút thời gian, tôi lại đi toilet thêm

một lần nữa, vẫn điên cuồng soi gương như trước, làm cô lao công sợ tới mức

tưởng gặp phải người điên.

20 giờ 45 phút, tôi đứng tới nỗi chân tê rần rồi, còn

chưa thấy Khang Duật, sốt ruột, hồi hộp, hưng phấn, không kiên nhẫn thay nhau

trồi lên tra tấn tôi.

Sắp tới 21 giờ, tôi rốt cuộc thấy được Khang Duật kéo

hành lý đi ra, ở giữa một đám người hắn như vật phát sáng, làm cho tầm mắt của

tôi nhanh chóng bắt được.

Vì vậy, tôi không quan tâm gì xông lên.

“Tiểu thư, chỗ này không vào được!” một nhân viên bảo

vệ ngăn tôi lại.

Tôi dùng một cước đá văng người bảo vệ kia qua một

bên, sau đó phi về phía Khang Duật.

Khang Duật cũng nhìn thấy tôi, giơ hai tay ra, cười

thật tươi.

Tôi nhảy lên y như con khỉ con, hai tay ôm hắn thật

chặt, hai chân như cây hoa gai kẹp lấy eo hắn.

Thì ra ba năm có thể dài như cả đời như vậy sao?

“Miểu Miểu! Nói không khóc rồi mà!”

“Anh làm gì được em!!” may mắn tôi vứt bỏ ý định trang

điểm đi, nếu không bây giờ mặt mũi chắc chắn sẽ tèm nhem.

Khang Duật ôm tôi, đi ra cửa chờ, bác Trầm vừa thấy

hắn, cũng nước mắt tứ tung, mở miệng liền mắng “Thằng nhóc con, thằng nhóc con

này!!”

Khang Duật vươn tay, ôm vai bác Trầm, ba người chúng

tôi ôm nhau.

Bác Trầm khóc của bác Trầm, tôi khóc của tôi, Khang

Duật một hồi trấn an tôi, một hồi trấn an bác Trầm, vội vàng luống cuống tay

chân.

Ruốt cuộc, tôi khóc đủ, bình tĩnh, leo xuống người

hắn.

Tôi còn chưa nhìn kỹ hắn đâu.

Tôi ngẩng đầu, phát hiện hình như hắn lại cao thêm,

sau ba năm, hắn không còn nét ngây ngô của con trai, ngũ quan rõ ràng hơn, hoàn

toàn ra dáng đàn ông, bả vai càng rộng, người cũng to lên, màu da vẫn giống như

trước đây, còn mang theo chút sáng bóng của kim loại.

Ông trời ơi, anh ấy đã đẹp trai tới mức con không biết

làm sao để ra tay hết.

“Miểu Miểu, không sờ anh hả?”

Tôi không phải đang băn khoăn không biết ra tay từ chỗ

nào thôi.

“Em không sờ, vậy để anh!”

Tôi ngẩn người “Cái gì?”

Bàn tay to của Khang Duật đột ngột xoa mặt của tôi,

ngón tay ấm áp vuốt vuốt lông mi tôi, mắt, mũi, còn có môi, giống như tôi là

bảo vật mà hắn tìm kiếm cả đời vậy.

Qua một lúc lâu, hắn sờ đủ rồi, thở dài một hơi “Thật

may, chưa bị người khác bắt cóc!!”

Tôi đỏ mặt nghĩ, ai bắt cóc a, chỉ có tên ngốc này

thôi.

Hắn lại ôm tôi vào lòng, tôi cũng gắt