
ó bánh
nhân đậu.
Cuối cùng hắn còn gọi một món canh – thiên hạ đệ nhất
canh.
Tôi đang tò mò cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất canh.
Lúc bưng lên, choáng váng.
Cái này không phải canh cà rốt thôi.
Tôi lại ho khan.
Tôi và Khang Duật ở lại Phủ Thuận 10 ngày, chỗ nào hay
ho ở Phủ Thuận cũng đi sạch sẽ, lúc đi về, mẹ chồng tương lai của tôi nước mắt
nước mũi tùm lum, tôi hiểu cảm giác con mình thường xuyên không ở bên cạnh, lên
máy bay, tôi nhịn không được hỏi Khang Duật, sao không đem mẹ hắn lên Thượng
Hải ở luôn.
Hôm nay đã khác ngày xưa, hắn không còn là cậu học trò
nghèo phải đi ăn nhờ ở đậu nữa.
Khang Duật nói, nửa đời bà đều sống ở Phủ Thuận, đã
quen với cuộc sống ở Phủ Thuận, bạn bè cũng ở Phủ Thuận, nếu đón bà đi Thượng
Hải, không chỉ có cuộc sống bất đồng, ngay cả bạn bè cũng không có ai, tuổi
ngày càng lớn, mỗi ngày sống như vậy càng khó khăn hơn, hơn nữa thời tiết ở
Thượng Hải và phương Bắc khác nhau một trời một vực, mùa đông Thượng Hải lại
khôngcó hệ thống sưởi, vừa lạnh vừa ẩm, sợ khớp xương bà chịu không nổi.
Tôi nghĩ cũng đúng, cũng không phải người trẻ tuổi,
lập tức có thể hòa nhập với cuộc sống ở một thành phố xa lạ.
Nhưng mà, tôi nhận ra lúc chia tay, Khang Duật còn khó
chịu hơn mẹ hắn.
Tôi dựa vào bờ vai hắn, cầm tay hắn nói “Duật, sau này
năm nào em cũng về thăm mẹ anh với anh, nếu anh không rảnh thì em đi một mình!”
Khang Duật rất cảm động, cầm lại tay tôi, “Không phải
chỉ là mẹ anh, cũng là mẹ em nữa!”
Tôi cười cười, hắn không cần bóng gió nhắc nhở tôi như
vậy, lòng tôi sớm thuộc về hắn rồi.
Sau khi máy bay cất cánh, có lẽ do đi chơi mệt mỏi,
tôi hơi buồn ngủ, liền tiếp tục dựa vào vai hắn.
“Miểu Miểu!”
“Hả?” tôi mơ mơ màng màng trả lời.
“Đợi tới khi em tốt nghiệp, chúng mình liền kết hôn,
được không?”
Tôi lập tức thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt
hắn vô cùng nghiêm túc, giống như chỉ cần tôi đồng ý, ngay cả tính mạng mình
hắn cũng có thể cho tôi vậy.
Tôi lại dựa vào bờ vai của hắn, nhanh chóng nắm chặt
tay hắn lại “Được!”
Sau khi trở lại Thượng Hải, Khang Duật liền bận rộn
lên, nhiệm vụ bay đều là tuyến quốc tế, có mấy nơi tôi chưa nghe qua lần nào,
tôi còn bận hơn, sinh viên năm thứ tư, không chỉ bận làm luận văn, còn phải tìm
đơn vị thực tập, tôi bận sứt đầu mẻ trán, thời gian của chúng tôi không dư được
chút nào, thời gian gặp mặt cũng càng ngày càng ít.
May mà internet cũng phát triển, có thể chat Wc, MSN,
QQ, nhìn thấy mặt nhau, nói chuyện, hỏi han tình trạng lẫn nhau.
Lúc tôi đang đau đầu vì luận văn, Diễm Diễm rốt cuộc
sau khi nộp hồ sơ thứ 350 cũng tìm được việc, tuy rằng tiền lương không cao,
nhưng tốt hơn ngồi không ở nhà, nó cũng vui vẻ gia nhập đội ngũ viên chức,
nhưng mà tới lúc cần vận dụng kiến thức thì hận thiếu, sau khi nó vào xã hội
rồi nó mới biết bằng cấp và kinh nghiệm quan trọng cỡ nào, vì vậy làm việc rất
chăm chỉ, ghi danh học đại học cho người quá tuổi, ghi danh lớp tiếng Anh, cuộc
sống rất phong phú.
Nửa học kỳ cuối năm thứ tư, Khang Duật dùng một nửa số
tiền tiết kiệm mua một căn hộ trả góp, một phòng khách một phòng ngủ, không
lớn, nhưng vị trí khá tốt, bác Trầm cũng rảnh rỗi, liền giúp bố trí.
Bố trí rất đơn giản, vì Khang Duật có phòng ngủ ở công
ty, có khi cũng về nhà bác Trầm ở, liền cho thuê căn hộ đó, dùng tiền thuê trả
nợ, hơn nữa tiền lương của hắn rất cao, không quá nửa năm liền trả xong.
Tôi cũng chính thức tốt nghiệp.
Ngày 9 tháng 7 năm 2003 là ngày tiến hành lễ tốt
nghiệp của tôi, Khang Duật vì nhận nhiệm vụ bay đi Paris nên không thể đi chúc
mừng tôi được, nhưng mà sáng sớm hắn liền gọi điện thoại cho tôi, còn đặt tặng
cho tôi một bó hoa hồng rất lớn, cũng bù lại niềm tiếc nuối nho nhỏ của tôi.
Ba mẹ thấy tôi đội mũ, mặc áo cử nhân, vui vẻ rớt nước
mắt, Diễm Diễm thì cầm máy ảnh, điên cuồng chụp ảnh cho tôi, cuối cùng nhờ Lynh
Lỵ, chụp một tấm ảnh gia đình.
Lúc buổi lễ kết thúc, tôi cùng mấy đứa bạn không ở lại
Thượng Hải mà đi về quê hoặc tới thành phố khác để phát triển khóc lóc.
Bốn năm học cùng nhau, tới lúc chia tay mới biết,
người với người ở chung thì ra ngắn ngủi như vậy.
Cùng lúc đó, tụi chị em của tôi cũng tốt nghiệp, cho
nên cũng hẹn nhau tụ tập.
Đáng tiếc, hôm đó Khang Duật lại phải bay đi Đức, vẫn
không tham dự được.
Tôi là một người rất thông tình đạt lý, biết hiện tại
là lúc quan trọng nhất trong sự nghiệp của hắn, tôi hoàn toàn có thể lý giải sự
cố gắng của hắn, về chuyện hắn nói tốt nghiệp xong kết hôn, tôi luôn ghi tạc
trong lòng, nhưng không nóng vội, vì tôi tin tưởng hắn.
Tôi vừa tìm việc, vừa chờ hắn bận rộn xong, tới lúc đó
cho dù tôi phát giận, làm ầm ĩ cỡ nào, tôi tin hắn cũng sẽ không trách tôi.
Phiền toái nhất là, mẹ thế nhưng lại bắt đầu tìm bạn
trai cho tôi và Diễm Diễm.
Đây thật sự là bệnh chung của các bậc cha mẹ, lúc đi
học không cho yêu đương, tới lúc tốt nghiệp rồi chỉ hy vọng con mình lập tức
biến thành người đang yêu đương.
Làm gì có vụ dễ vậy.
Sau khi tốt nghiệp, tôi không chỉ một lần muốn nói cho
mẹ, tôi có bạn trai