
.
Ngô Văn Bác đẩy Thúy Vân sang một bên, vội vàng kéo áo Tần ma ma nói – “Ta không tìm cô nương khác! Ta chỉ tìm Phấn Đại! Cô ấy đi đâu rồi?”.
Tần ma ma còn chưa kịp trả lời, nhị công tử họ Tô đã đứng ngay trước
mặt Ngô Văn Bác, ngạo mạn phe phẩy chiếc quạt giấy màu trắng, mỉm cười
nói – “Phấn Đại ư, nàng đang ở trong phòng để chờ ta đấy. Ngươi hãy tìm
người khác đi, hay là để ta giúp ngươi nhé, cô gái đang bê đĩa kia cũng
không đến nỗi tồi đâu, rất hợp với ngươi đấy”.
Chàng nói xong, đưa tay chỉ về phía con bé a hoàn chuyên bê nước,
dâng trà. Con bé đó vừa gầy vừa xanh, mặt mũi nổi đầy mụn, chưa đến mười một mười hai tuổi gì đó.
Ngô Văn Bác không buồn để ý tới lời đùa cợt của nhị công tử. Ngay cả
khi nghe thấy câu Phấn Đại đang ở trong phòng chờ nhị công tử, nắm tay
của chàng đã chặt lại càng chặt hơn. Chàng cố gắng kìm chế, quay sang
hỏi Tần ma ma – “Tần ma ma, rốt cuộc Phấn Đại đang ở đâu?”.
Nhị công tử họ Tô thấy tên tiểu tử này vẫn không biết trái phải, vẫn
nhất định tìm gặp Phấn Đại, chắc là đã gặp gỡ từ trước rồi đây. Máu ghen trong người chàng bỗng nổi lên, chàng hầm hầm nhìn Tần ma ma khiến bà
ta sợ quá, co rúm cả người lại.
“Ngô công tử ơi, công tử đừng làm khó cho Tần ma ma này nữa! Vị công tử họ Tô này đã bao trọn Phấn Đại rồi…”
“Cái gì?!” – Ngô Văn Bác không chịu nổi nữa, hét toáng lên khiến cô nương Thúy Vân đứng bên cạnh tái cả mặt lại.
Một tháng trước đây, trước khi trở về nhà, chàng đã dặn dò Phấn Đại
phải đợi chàng, chàng sẽ đến để chuộc nàng ra… Tại sao, khi chàng mang
theo tiền bạc và thành ý đến đây, nàng lại rơi vào vòng tay của kẻ khác?
Ngô Văn Bác không thể kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa, khuôn mặt chàng lộ rõ vẻ đau đớn thất vọng.
Nhị công tử họ Tô thấy sắc mặt của Ngô Văn Bác như vậy thì như mở cờ
trong bụng, ngạo mạn nói – “Tiểu tử, lần này ta rộng lượng tha cho,
không đôi co với ngươi nữa, lần sau không được đến tìm nương tử của
ta…”.
“Ai là nương tử của ngươi?” – Mắt Ngô Văn Bác hằn lên từng tia máu đỏ.
“Đương nhiên là Phấn Đại rồi! Hai năm trước đây, chúng ta đã quen
nhau! Ta gọi nàng là tiểu nương tử, nàng gọi ta là tiểu tướng công… Ha
ha ha, ân ái vô cùng mặn nồng!” – Nhị công tử họ Tô dương dương tự đắc
nói.
Ngô Văn Bác vốn sẵn tính bá quyền, làm sao nghe nổi những lời nói như vậy. Chàng tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật, hai mắt hằm hằm
nhìn vào mặt nhị công tử, bàn tay phải nắm chặt lại kêu răng rắc.
“Ai da, hai vị công tử, sao lại nổi giận như vậy? Hãy bình tĩnh, bình tĩnh, hãy nể mặt lão già này…” – Tần ma ma thấy tình hình có vẻ căng
thẳng bèn chạy tới giải hòa.
Thế lực nhà họ Tô vốn không tầm thường, nhị công tử cũng hằm hằm nhìn trả lại Ngô Văn Bác. Nhưng nghĩ đến chuyện gây lộn ở lầu xanh, nhỡ đến
tai nhạc phụ đại nhân, e rằng cũng không hay bèn không nói gì nữa.
Ngô Văn Bác cũng nhủ thầm phải kìm chế bản thân, cuối cùng, chàng
cũng không ra tay nữa, quay sang nhìn Tần ma ma, nói rõ ràng từng từ một – “Gọi Phấn Đại ra đây. Ta muốn đưa cô ấy rời khỏi Ngọc Hương Lầu. Hôm
nay ta sẽ chuộc cô ấy ra ngoài” – Nói xong, rút từ trong túi ra năm
nghìn lạng bạc trắng như tuyết.
Đây quả là điều không ai ngờ tới, đám đông đứng xung quanh lặng đi một lát rồi bắt đầu thì thầm bàn tán.
Tần ma ma ngạc nhiên tới nỗi đứng ngây ra một hồi lâu.
Nhị công tử họ Tô thì vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chàng cảm thấy cái tên Ngô Văn Bác này đang chế nhạo mình, đang thăm dò bản lĩnh đàn ông
của mình. Chàng dùng quạt giấy chỉ vào người Ngô Văn Bác, gay gắt nói –
“Ngươi đem cô ấy rời khỏi đây ư? Ta vừa nói cô ấy là nương tử của ta,
ngươi vẫn còn muốn đem cô ấy đi? Tiểu tử, ngươi cũng to gan thật đấy!
Sao ngươi không dò hỏi xung quanh xem, Tô nhị công tử ta là người như
thế nào hả? Ngươi hãy cụp đuôi lại rồi cút khỏi đây cho ta, nếu không
đừng trách nhị công tử ta không tha tội chết cho ngươi…”. Từ “tội chết”
còn chưa kịp chui ra khỏi miệng, cằm nhị công tử đã hứng trọn một cú đấm của Ngô Văn Bác.
Nhị công tử họ Tô bị đánh bất ngờ, không kịp ra tay, lảo đảo đập vào
chiếc bàn cạnh đó, đĩa cốc trên bàn rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Chàng
lùi ba bốn bước về phía sau rồi mới có thể đứng vững được, có thể thấy
cú đấm của Ngô Văn Bác mạnh tới mức nào.
Nhị công tử họ Tô đưa tay lên quẹt ngang khóe miệng, phát hiện ra
trên bàn tay có máu, nghĩ đến chuyện từ nhỏ tới lớn, chưa ai dám qua mặt nhà họ Tô, chưa ai dám đối xử với mình như vậy liền nổi giận đùng đùng, lớn tiếng hét lên – “Tên tiểu tử kia! Ngươi chán sống rồi ư?” – Nói
xong bèn rút từ đai lưng ra một cây kiếm, còn Ngô Văn Bác cũng chẳng
vừa, chàng rút chiếc roi ngựa đeo ở bên lưng ra.
Đám cô nương đứng xung quanh bây giờ mới kịp định thần, biết rằng sẽ
có cuộc ẩu đả dữ dội bèn kêu la rồi thi nhau chạy lên gác. Đám khách
làng chơi có mặt tại đó thì không ngừng la hét cỗ vũ. Tần ma ma thấy
tình hình ngày càng xấu đi, không thể khuyên giải nữa rồi, bèn vội vàng
chạy lên gác tìm gọi Phấn Đại.
Khi Phấn Đại hốt hoảng chạy xuống lầu thì đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng lộn xộn, v