Phấn Hoa Lầu Xanh

Phấn Hoa Lầu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322201

Bình chọn: 9.5.00/10/220 lượt.

à lẫn trong đám người nhốn nháo đó là hai người đàn

ông đang đùng đùng nổi giận.

Nàng sững người lại vài giây, hít một hơi dài, trong lòng nhói đau

nhưng vẫn bước nhanh xuống lầu, vội vàng hét lên – “Dừng tay lại! Đừng

đánh nữa!”.

Hai người đàn ông đang bừng bừng khí thế ra trận bỗng đều cùng hạ vũ

khí xuống, hai mắt vẫn hằm hằm nhìn đối phương, đề phòng bên kia bất ngờ ra tay.

Hai người đều bị thương.

Trên mặt Ngô Văn Bác bị rạch một đường kiếm, vết thương tuy không sâu nhưng rất dài, từ mắt phải tới tận dưới cằm. Máu từ vết thương đang

không ngừng tuôn rơi. Máy chảy xuống che khuất cả tầm nhìn của mắt,

chàng đưa tay lên lau vội, khuôn mặt bê bết máu trộn lẫn mồ hôi, đôi mắt chàng nhìn nhị công tử họ Tô vẫn đầy căm phẫn.

Nhị công tử họ Tô không bị một vết thương nào lớn nhưng quần áo trên

người cũng bị roi da của Ngô Văn Bác quất cho rách tả tơi. Một vết

thương nhỏ đang rỉ máu cũng khiến chàng đau đớn nghiến răng kèn kẹt. Tuy nhiên, chàng cũng không để cho miệng mình được yên, liên tục lớn tiếng

quát mắng – “Tên tiểu tử kia!… Ngươi không còn đường sống nữa rồi! Ngươi dám đụng tới ta ư? Ta muốn ngươi phải chết! Ta muốn ngươi phải chết!”.

Phấn Đại sợ điếng người, không biết phải làm thế nào, nhìn thấy máu

từ vết thương trên mặt Ngô Văn Bác chảy càng ngày càng nhiều, nếu không

được băng bó lại sẽ rất nguy hiểm. Phấn Đại đau đớn, bất chấp mọi thứ

xung quanh, chạy tới, xé áo ngoài đang mặc ra băng bó cho Ngô Văn Bác.

Nghe thấy nhị công tử họ Tô nói muốn Ngô Văn Bác phải chết, nàng sợ đến

nỗi không đứng vững nổi, nước mắt lại tự nhiên trào ra.

Ngô Văn Bác thấy điệu bộ hoảng sợ đến nỗi rơi nước mắt của Phấn Đại,

trong lòng chàng vô cùng xúc động, chàng biết rằng trong lòng nàng vẫn

còn có hình bóng của chàng, cảm thấy vết thương và sự sỉ nhục phải chịu

ngày hôm nay cũng thật xứng đáng. Chàng mỉm cười, đưa bàn tay chưa dính

máu còn lại ra, dịu dàng nói – “Sở Sở, đừng khóc nữa!”.

Phấn Đại một lần nữa được nghe lại cách gọi quen thuộc mà nhẹ nhàng

ấy, nhớ lại nhiều năm về trước, khi nàng còn là nương tử, chàng là tướng công, chàng cũng từng nhẹ nhàng âu yếm như vậy, cũng từng nói rằng nàng đừng khóc nữa… Dù rằng sự âu yếm đó chỉ có một thời gian ngắn, nhưng

cũng là một kỷ niệm đẹp mà nàng chôn giấu trong lòng suốt cả cuộc đời.

Chàng không thích nhìn phụ nữ khóc. Phấn Đại còn nhớ rõ điều đó, vì

vậy nàng cố gắng để ngăn dòng nước mắt lại, kiềm chế tiếng khóc nức nở

trong họng, nhưng càng kiềm chế, nước mắt càng tuôn rơi. Ngô Văn Bác khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Phấn Đại vào lòng.

Nhị công tử họ Tô thấy Phấn Đại ngang nhiên ôm người đàn ông khác

trước mặt mình lại nổi cơn thịnh nộ, chỉ thẳng vào mặt Ngô Văn Bác quát

lớn – “Tên tiểu tử thối tha kia, mau buông cô ấy ra! Cô ấy là người của

đại thiếu gia ta rồi!”.

Ngô Văn Bác không buồn để ý tới nhị công tử, vẫn ôm Phấn Đại trong

lòng, nói với cô bằng một giọng điệu như ra lệnh – “Sở Sở, hãy theo ta

về nhà!”.

Phấn Đại không hiểu nổi hàm ý của từ về nhà lúc đó, nàng mở to mắt ngạc nhiên nhìn chàng.

Nhị công tử nhìn hai người ngang nhiên tình tứ trước mặt mình thì

không chịu nổi nữa, lớn tiếng quát tháo – “Tên tiểu tử thối tha kia,

ngươi muốn cướp người phụ nữ của ta ư? Ta sẽ giết cả nhà ngươi! Ta thề

đấy! Ta nhất định sẽ giết cả nhà ngươi!”.

Ngô Văn Bác vẫn không buồn để ý tới nhị công tử đang gầm gào vì tức

giận kia, chàng cầm tay Phấn Đại, làm ra vẻ giận dữ nói – “Chẳng phải ta đã bảo nàng đợi ta rồi ư? Ta đã nói là ta sẽ tới chuộc nàng ra. Sở Sở,

ta sẽ chuộc nàng ra, sau đó chúng ta sẽ trở về nhà, sẽ cùng nhau chung

sống trọn đời”.

Phấn Đại bắt đầu cảm thấy mông lung, khẽ hỏi – “Vì sao vậy?”.

“Ta yêu nàng, Sở Sở.”

Khi tai họa năm lần bảy lượt giáng xuống đầu nàng, khi đàn ông năm

lần bảy lượt lừa dối nàng, khi những từ “nhà” và “tự do” năm lần bảy

lượt được nhắc tới rồi lại bị hủy hoại, khi tình yêu năm lần bảy lượt

được manh nha rồi lại có chung một kết cục, khi mỗi người đàn ông ban

đầu đến nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành và thiện ý nhưng kết quả lại

để cho nàng vật vã ở chốn lầu xanh hàng bao năm nay… nàng làm sao có thể tin vào một câu nói ngắn gọn mà yếu ớt như câu “ta yêu nàng” nữa.

“Ngô công tử!… Thiếp…” – Nước mắt lại trào ra, trong đôi mắt nàng có cả sự cảm kích, cũng có cả sự bất lực.

“Chúng ta trở về nhà thôi.” – Ngô Văn Bác cho rằng nàng đã đồng ý

rồi, cho rằng nàng vì quá vui mừng nên mới im lặng như vậy, chàng nói

một cách tự tin.

“Không, thiếp không thể theo chàng về được.” – Phấn Đại nói, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng lại vô cùng kiên quyết, không chút do dự.

Nhị công tử họ Tô lạnh lùng nhìn màn kịch đang diễn ra trước mắt, đến đoạn vừa rồi, chàng ngửa cổ lên trời cười lớn.

“Tại sao vậy?” – Ngô Văn Bác nhăn mặt lại hỏi, chàng đã thấm mệt vì

trận ẩu đả vừa rồi, chàng chỉ muốn mau mau cùng Phấn Đại rời nơi này trở về nhà, nhưng nàng đã thản nhiên từ chối. Không biết là nàng còn đang

phân vân hay vì nàng thích cuộc sống phóng túng nơi đây… hay bởi vì

người đàn ông khác? Nghĩ đến đó, ch


XtGem Forum catalog