
ìn, nàng vẫn tiếp tục những việc đang làm, ung dung chậm rãi bày đũa và bát ngay ngắn.
Khi tất cả đã được bày biện xong, nàng nâng ly rượu lên, ngẩng đầu mỉm cười với Ngô Văn Bác.
“Tướng công, Sở Sở mời chàng một chén” – Nói xong nâng chén rượu lên
ngang miệng Ngô Văn Bác, người đang bị trói chặt hai tay ra phía sau
kia.
Nàng mỉm cười thân mật giống như cảnh một người vợ hiền thục dâng rượu cho chồng trong một gia đình đầm ấm.
Nước mắt của Ngô Văn Bác như dòng nước chảy khi đê vỡ, chàng động đậy đôi môi khô nẻ, giọng nói đã trở nên khản đặc – “Sở sở… Có thể lấy được nàng là hạnh phúc lớn nhất trong đời của Ngô Văn Bác này, có thể nghe
được một câu gọi tướng công vừa rồi của nàng, ta có chết cũng không ân
hận nữa rồi!” – Nói xong ngửa cố uống cạn chén rượu được dâng lên miệng.
“Tướng công, thiếp lại mời chàng một chén!”
Ba li rượu được uống cạn, do quá xúc động, rượu vừa nuốt vào cuống họng, Ngô Văn Bác lại chịu một cơn ho dữ dội.
Gió thổi trên khuôn mặt chằng chịt vết thương của chàng, tuyết vờn trên mái tóc rối tung của chàng.
Phấn Đại lại mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng chan chứa bao nỗi
niềm cay đắng. Nàng quỳ gối, dùng tay làm lược, bắt đầu chải tóc cho Ngô Văn Bác, giống như những buối sáng trước đây. Lúc đó nàng còn là vợ của chàng, chàng chỉ thích một mình nàng giúp chàng chải đầu, mặc quần áo,
chàng yêu sự mềm mại, nhẹ nhàng của nàng, cũng như yêu mến sự chu đáo tỉ mỉ của nàng.
Tóc và tuyết trộn lẫn với nhau. Không biết là vì tuyết mà tóc chàng
nhuốm màu bạc trắng hay vì màu trắng của tóc đã nhuốm màu cho tuyết.
Mớ tóc trong tay của Phấn Đại đã bắt đầu điểm bạc, sau khi chải đầu
xong, nàng dùng tay nâng đỡ khuôn mặt tiều tụy của Ngô Văn Bác, gắn chặt đôi môi của mình lên đôi môi khô nứt nẻ của chàng.
Đám đông xung quanh lại được dịp náo động, có người thương cảm cho
đôi uyên ương mệnh bạc, có người lại cho rằng cô kỹ nữ kia quả là phóng
túng.
Phấn Đại ôm chặt lấy Ngô Văn Bác, nàng nhẹ nhàng ngả đầu lên vai
chàng. Trước mặt Ngô Văn Bác, nàng cố gắng kìm chế để không rơi nước
mắt, nhưng lúc này đây, nàng không kìm được nữa, trong một lần chớp mắt, hai hàng nước mắt đã tuôn rơi. Những giọt nước mắt lấp lánh như những
viên ngọc nhỏ, rơi xuống nền tuyết trắng.
“Đã sắp phải chia xa rồi, nhưng lần chia xa sinh ly tử biệt này sẽ là cuộc chia ly vĩnh hằng.” – Ngô Văn Bác đau đớn vừa khóc vừa nói –
“Nhưng một người làm chồng như ta, lại chẳng mang lại cho nàng được một
ngày hạnh phúc!”.
Phấn Đại im lặng không nói, chỉ liên tục lắc đầu, không biết là nàng
đang phủ nhận sự chia ly hay đang ngăn không cho Ngô Văn Bác tiếp tục tự trách mình. Hai người khóc không thành tiếng.
Tuyết càng rơi càng dày đặc, phủ lên cả hai người như một lời an ủi, vỗ về.
“Sở Sở?” – Lúc này viên Tri Châu mới đột nhiên hoảng hốt kêu lên.
Phấn Đại quay đầu nhìn viên Tri Châu, rồi lại ngả đầu vào ngực Ngô Văn Bác.
Hai người bọn họ, không ai muốn lãng phí thời khắc được ở bên nhau.
“Tri Châu! Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, còn muốn xem bọn chúng ôm
nhau tới khi nào nữa hả?” – Thái Uý đã bắt đầu nổi giận, hét lên một
cách thiếu kiên nhẫn.
“Vâng! Vâng! Người đâu! Lôi cô gái này ra! Lập tức hành hình!”
Hai tên đồ tể lao đến tách rời hai con người đang ôm chặt lấy nhau kia ra.
“Tướng công!… Tướng công! Thiếp không đi!” – Gương mặt Phấn Đại giàn giụa nước mắt.
“Sở Sở! Nàng hãy bảo trọng! Hãy tìm một gia đình tốt… Sở Sở, ta yêu
nàng!” – Nước mắt của Ngô Văn Bác cũng tuôn rơi như mưa, chàng hét lên
bằng chút sức lực cuối cùng.
Dù rằng Phấn Đại cố gắng vẫy vùng, chạy lại ôm Ngô Văn Bác thêm một
lần nữa, mong sao có thể kéo dài thời gian bên nhau, dù thời gian đó chỉ là trong giây lát, nhưng sức nàng làm sao có thể đấu lại với đám lính
to khỏe lớn khỏe mạnh kia. Nàng bị bọn chúng xách lên như người ta xách
một con mèo, ném sang bên cạnh.
“Hành hình!”
“A…” – Cùng với tiếng thét đau đớn, thê lương đến tận trời xanh của Phấn Đại.
Đao giơ lên, đầu rơi xuống.
Đôi mắt sáng đa tình kia cho đến lúc chết cũng không chịu khép lại, vẫn nặng lòng nhìn về phía Phấn Đại.
Phấn Đại bỗng có cảm giác hoàn toàn suy sụp, nàng ôm lấy tấm thân đã
mất đầu của Ngô Văn Bác, đờ đẫn một hồi lâu rồi bắt đầu ngửa cổ lên trời cười lớn.
Tiếng cười thê lương mà sắc nhọn. Nàng bỗng quay ngoắt đầu lại, nhìn
thẳng vào Thái Uý và Tri Châu rồi hét lên – “Các ngươi đã hài lòng
chưa?”
“To gan! Nó… nó là con gái nhà nào hả? Dám to gan làm náo loạn pháp
trường! Người đâu! Bắt nó lại cho ta!” – Thái Uý đại nhân bị ánh mắt dữ
tợn của Phấn Đại làm cho chột dạ, toàn thân ngài bỗng nổi da gà, cố gắng quát lên để che đậy sự lo lắng.
“Hãy khoan! Thưa đại nhân, người con gái này mặc dù thân phận đáng
nghi ngờ, nhưng những hành động quá khích vừa chẳng qua cũng chỉ là biêu hiện của tình sâu nghĩa nặng! Mong đại nhận rộng lượng tha cho cô ấy.” – Tri Châu bỗng nhiên đứng ra trước mặt Phấn Đại, sốt sắng nói.
Đám đông lại được một phen kinh ngạc.
“Tri Châu lại muốn nói hộ cho cô ta sao?” – Nét mặt Thái Uý tối sầm lại, nghiêm khắc tra