
hỏi.
“Thái Uý đại nhân!…” – Tri Châu dường như còn muốn nói thêm điều gì đó.
Phấn Đại bỗng nhiên đứng phắt dậy, khe khẽ nói với viên Tri Châu mới nhậm chức – “Không cần!”.
Sau đó, nàng điềm nhiên nhặt đầu của Ngô Văn Bác lên, đặt trên cổ
chàng rồi dùng dôi bàn tay run rẩy vuốt ve lần cuối khuôn mặt chàng để
chàng có thể yên lòng nhắm mắt. Cử chỉ của nàng vô cùng dịu dàng mà thê
lương.
Bỗng nhiên, Phấn Đại rút từ trong thắt lưng ra một con dao ngắn, ánh
mắt hung dữ nhìn thẳng vào viên Tri Châu. Tri Châu tưởng rằng nàng muốn
hành thích mình liền hoảng sợ bước lùi về phía sau.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt nàng lại trở nên vô cùng dịu dàng, vô cùng ngây thơ, như thiếu nữ mười lăm tuổi của mười năm về trước – “Anh họ,
hãy bảo trọng!”.
Một câu anh họ khiến toàn thân viên Tri Châu trở nên đờ đẫn. Ngài sợ
Phấn Đại sẽ nói thêm điều gì đó, liền vội vã gật đầu rồi quay người
không dám nhìn nàng nữa.
Nói xong, Phấn Đại quay người nhìn Ngô Văn Bác một lần cuối, nàng phủ phục bên cạnh chàng, khẽ nói một câu gì đó rồi đâm mạnh một nhát dao
vào bụng mình…
Một đời Hoa khôi lầu xanh, đổ gục lên thân thể Ngô Văn Bác, người từng là chồng của nàng.
Máu nhanh chóng lan ra, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng. Trên nền
tuyết trắng, màu của máu trở nên đỏ rực một cách dị thường, đỏ như chiếc khăn trùm đầu của cô dâu bị vứt xuống đất bên cạnh giường của mười năm
về trước.
Họ lặng ngồi tựa vào nhau, giống như bắt đầu một hôn lễ không lời mới và mãi mãi, mãi mãi không thể rời xa.
Trong đám đông đứng vây xung quanh, có người bắt đầu đưa tay lên lau
nước mắt, một vài người đàn ông đứng đó đã từng có dịp đụng chạm da thịt với Phấn Đại cũng không cầm được nước mắt.
Rất lâu, rất lâu sau đó, viên Tri Châu vẫn đứng quay lưng về phía mọi người, chỉ tay về phía hai thi thể, miễn cưỡng ra lệnh – “Hãy đem họ đi mai táng!”.
Ngày thứ hai sau khi Phấn Đại chết, chính là ngày sinh nhật của nàng.
Nàng được sinh ra đúng vào mùa hoa mai nở.
Ngày thứ ba, trận mưa tuyết liên miên đó cuối cùng cũng tạnh hẳn.
Trên một nấm mộ mới bên rìa thành Tô Châu, một cây mai bắt đầu đâm
chồi nảy lộc, những chiếc lá non đang vươn mình đón nhận ánh sáng từ
những tia nắng mặt trời.
Những người đi qua đây thường truyền tai nhau rằng, thi thoảng, người ta vẫn thấy một người con gái ngồi gảy đàn, ca hát:
Niệm tư, tương tri lưu luyến diệc tương tư. Tương y tương bạn trường
tương ức. Tương huề triều mộ, tương phù bạch thủ, tương thủ nhất sinh
quy.
Linh tê, song hoa song diệp tính song chi, song thê song túc phi song dực, song liên y lộ, song uyên cộng thủy, song túy noãn la duy.
Hiên song bán yểm ký u tư, tiêu ảnh tàn đăng vị dạ trì. Cơ trữ cô thanh tố cảo, uyển nhiên chức tựu lưỡng tâm si.
Tôi quen chàng. Vạt áo trắng phất phơ bay, cương nghị mà dịu dàng.
Chàng dạy cho tôi biết rung động, đến giờ vẫn khiến cho trái tim tôi
thổn thức. Chàng vẫn luôn có chỗ đứng trong những kỉ niệm của tuổi thanh xuân, chưa bao giờ phai nhạt.
Tôi quen chàng. Hàng lông mi cong vút, đôi mắt trong veo vô tội. Khi
tất cả mọi người đều coi tôi là kĩ nữ, chỉ có chàng ca ngợi tôi thuần
khiết như một nàng tiên, chàng yêu tôi, bao bọc tôi, tôn trọng tôi. Cho
đến ánh nhìn đắm đuối của lời từ biệt cuối cùng tôi vẫn có thể nhận ra
tình yêu dành cho tôi trong đôi mắt ấy.
Tôi quen chàng. Chàng gọi tôi là nương tử, tôi gọi chàng là tướng
công. Tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng chàng, không dám làm trái ý chàng.
Chàng dạy cho tôi biết làm một người phụ nữ, hiểu thế nào là đạo nghĩa
của một người vợ. Ngày đầu tiên khi được gả cho chàng, tôi đã thề với
thần linh rằng chàng là trời của tôi, là chúa tể của tôi, là chỗ dựa duy nhất của tôi. Tôi không tính toán xem đã vì chàng mà phải dâng hiến bao nhiêu, tôi chỉ biết rằng toàn bộ con người tôi là của chàng, chàng chết đi rồi, tôi cũng không sống được nữa.
Lúc còn nhỏ tôi yêu thích món canh trứng mẹ nấu mỗi lần sinh nhật,
tình cảm của người thân đó, không khí ấm áp của gia đình đó khiến tôi
nhớ khôn nguôi.
Những ngày sau đó khi tôi trở thành một người vợ, tôi vẫn mải miết
chờ đợi, tôi chỉ đòi hỏi rất ít nhưng cuối cùng vẫn bị thế tục ruồng bỏ.
Tôi đã yêu một người đàn ông, cuối cùng, người đó đã đem tôi đi bán.
Tôi cũng không buồn tra tìm nguyên do của nó. Bởi vì tôi hoàn toàn bất
lực, tôi chỉ là một người phụ nữ.
Có một người đàn ông đã yêu tôi, cuối cùng chàng cũng từ bỏ tôi. Tôi
mỉm cười nhìn chàng ra đi bởi vì tôi đã rơi vào địa vị thấp hèn, tôi đã
là một kĩ nữ.
Có một người đàn ông đã giật bỏ chiếc khăn trùm đầu thêu hình chim
uyên ương trên đầu tôi, từ đó vận mệnh của chúng tôi đã được nhuốm màu
đỏ của nó. Khi chàng dùng kiệu hoa đón tôi về nhà rồi, lại dùng kiệu
đuổi tôi ra đi, tôi tưởng rằng tôi có thể thoát khỏi xiềng xích của sự
bất công, nhưng đến khi tôi dùng dao tự đâm vào bụng để kết thúc cuộc
đời mình bên cạnh thi thể chàng, tôi mới hiểu ra rằng duyên phận vợ
chồng đó mãi mãi không thể nào trốn tránh được.
Sau khi thế giới này ruồng bỏ tôi, tôi đã bắt đầu học được cách tự
tồn tại với m