
thấy có bóng người nhảy
xuống nước, bơi về phía cô. Tới sau lưng, người ấy đưa tay ôm chặt vai cô, kéo
lên. Một chốc, cô đã lên tới mặt nước, nhưng vẫn không thở được. Người ấy ôm cô
tới bên thành bể bơi, cùng những cậu ấm cô chiêu đang cuống quýt tay chân đặt
cô lên bờ.
"Đặt nằm thẳng ra." Giọng nói
ấy rất có sức hút. Hướng Phù Sinh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, rất muốn
nhưng chẳng thể mở nổi mắt, lồng ngực nhức nhối, tức nghẹn.
Lâm Sóc dựng Hướng Phù Sinh dậy, mở khóa
lưng chiếc váy cô đang mặc, sau đó để cô nằm trở lại, bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Vì thời gian chìm không lâu, làm vài ba lần, Phù Sinh nhỏm dậy nghiêng đầu, bao
nhiêu nước uống phải đều nôn ra.
Chầm chậm mở mắt, trước mặt Hướng Phù
Sinh hiện ra rất nhiều những khuôn mặt, mà gần nhất, rất gần, lại là... Lâm
Sóc. Mặt anh cách cô trong gang tấc, đến sợi lông mi còn đọng một hạt nước nhỏ
nhìn cũng rõ ràng.
Trong đầu Hướng Phù Sinh xẹt qua bốn ý
nghĩ: Thứ nhất, hắn đã cứu cô; thứ hai, hắn đã làm hô hấp nhân tạo cho cô; thứ
ba, nụ hôn đầu của cô đã tặng cho một kẻ mới quen có nửa ngày, bằng phương pháp
hà hơi thổi ngạt.
Còn suy nghĩ cuối cùng, cô thấy mình thật
sự phải đi tìm một ông thầy phong thủy, xem xem cô đã phạm phải lỗi gì mà đến
nông nỗi này.
Khôi phục lại thần trí, Hướng Phù Sinh
bắt đám đông giải tán, một mình lên gác cởi bỏ quần áo ướt, tráng người, chọn
lấy trong phòng để đồ một bộ quần áo vừa vặn để thay. Những bữa tiệc kiểu này
thường tổ chức xuyên đêm, phòng để đồ la liệt quần áo nam nữ đủ kích cỡ, kiểu
dáng dĩ nhiên cũng là mẫu mới nhất của các nhãn hiệu lớn. Cô chọn lấy một chiếc
váy liền có đai lưng, phối cùng với chiếc áo choàng vải bông để chống lại cái
lạnh đang tràn ngập trong phòng.
Quấn chặt chiếc áo choàng, Hướng Phù
Sinh đi xuống tầng, cô không trở lại đại sảnh, một mình ra khỏi tòa nhà, ngồi
xuống thảm cỏ, lấy khăn tay ra lau khô mái tóc
Hồng Kông mới Lập Hạ[1'>, đêm muộn phảng
phất những cơn gió nhẹ càng thêm mát mẻ. Nhớ lại chuyện bất ngờ xảy ra lúc đó,
Hướng Phù Sinh dần chấn chỉnh tâm tư, lập tức lông mày khẽ nhíu lại.
[1'> Ngày
mùng 5 hoặc mùng 6 tháng Năm Dương lịch.
"Khá hơn chưa?" Một giọng đàn
ông chợt vang lên, nghe như tan trong màn đêm.
Hướng Phù Sinh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy
Lâm Sóc tay cầm một chiếc cốc bước lại gần. Anh ta cũng đã thay một bộ đồ khô
ráo, lại vẫn sơ mi trắng, chỉ có chiếc cúc áo để mở, làm lộ ra xương đòn và
lồng ngực rắn chắc.
Vừa nãy anh ta ướt như chuột lột, áo sơ
mi dính chặt vào người, phơi bày vóc dáng tuyệt đẹp, Hướng Phù Sinh đoán chắc
rất nhiều cô gái ớ đó phải ngưỡng mộ. Nghĩ tới đây, cô bất giác phì cười.
"Không ra chơi với mọi người nữa
à?" Cô không trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Kiểu vui chơi của các cô, tôi vẫn
chưa quen lắm." Lâm Sóc bước đến bên cạnh, đưa chiếc cốc đến, nói:
"Không sao rồi."
Hướng Phù Sinh bỏ khăn tay xuống đỡ lấy,
thân cốc âm ấm, cô cúi đầu nhìn, hóa ra là một cốc sữa nóng. Cô không uống, chỉ
cầm trong tay.
Lâm Sóc cũng không nói gì nữa, anh ta
đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trời.
Hồng Kông. Cuối cùng ta cũng trở lại
rồi...
"Đang chờ tôi cám ơn à?" Hồi
lâu, Hướng Phù Sinh thấy anh ta cứ đứng đó không chịu đi, liền ngước lên hỏi.
Lâm Sóc cụp mắt, nhìn thẳng vào Hướng
Phù Sinh. Đôi mày thanh tú như vẽ bằng than chì, ánh mắt tựa làn thu ba. Cho dù
chẳng trang điểm, anh ta cũng đã rất đẹp, nét đẹp tự nhiên trời ban. Anh ta đút
tay vào túi quần, cười hỏi: "Nghĩ sao mà nói vậy?"
"Theo tôi thấy, không phải anh
không quen với mấy trò chơi của chúng tôi, ngược lại, anh am hiểu sâu sắc
lắm." Hướng Phù Sinh thủng thẳng nói tiếp: "Luật của hội là ma mới
phải bị trêu nhiệt tình. Người trong nhóm đều biết Lee có võ, cũng đều biết
người chia bài là Joe có cả ngàn mánh, Joe còn tự nhận mình là King. Theo lý mà
nói, số cậu ấy bốc ra phải là số bài trên tay anh. Vậy mà lá bài đó lại đến tay
tôi, người ngồi cạnh anh. Anh nghĩ là Joe sơ xảy, hay là có người tráo
bài?"
Hướng Phù Sinh nhìn Lâm Sóc khiêu khích.
Lâm Sóc vẫn thản nhiên như không: "Cứ cho là vậy, sao lúc ấy cô không nghĩ
ra, mà lại ngoan ngoãn đi đẩy cái anh chàng Lee kia xuống nước?"
Lời này vừa nói ra, Hướng Phù Sinh vội
ngoảnh mặt đi, lúc lâu, cô mới lí nhí đáp trả được một câu: "Chẳng qua
phản ứng của tôi hơi chậm một chút thôi."
Lâm Sóc cười ha ha sau lưng cô, vậy mới
giống một cô gái mới thành niên chứ. Tiếng cười chưa dứt, Hướng Phù Sinh đứng
bật dậy, dứ dứ cốc sữa trong tay: "Anh muốn thay quần áo tiếp không?"
"Thôi thôi, xem như tôi sai, xin
lỗi." Lâm Sóc nhún vai, thu lại nụ cười trên môi, nhưng Hướng Phù Sinh vẫn
thấy những đường nét gọn gàng của đôi mắt ấy dường như hàm chứa ý cười.
"Cái tên Hạ Thiệu Phong kia vốn
thiếu thịt thiếu bắp, làm bạn với anh kể cũng hợp lý. Nhưng với tôi thì tốt
nhất anh nên cách xa một chút." Hướng Phù Sinh đẩy cốc sữa về phía Lâm Sóc
rồi rời khỏi thảm cỏ.
Lâm Sóc nhìn theo bóng dáng bướng bỉnh
của cô, nâng cốc uống một ngụm sữa, thoáng cười.
Đúng vào kỳ nghỉ sau khi khóa dự bị đại
h