
t chân chữ ngũ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn
chằm chằm vào cô. Sau đôi mắt ấy ẩn chứa những tâm tư mà cô không thể đoán
được.
"Ai cho phép anh vào đây? Đây là
nhà tôi, cút ra mau!" Hướng Phù Sinh chỉ ra cửa quát.
Lâm Sóc chẳng hề có ý định đứng dậy, cứ
nhìn cô như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Thấy hắn không chịu đi, Hướng Phù Sinh
tung chăn xuống giường định túm lấy hắn, nhưng đôi chân vừa chạm đất liền mềm
nhũn. Lâm Sóc nhanh chân chạy tới đỡ cô dậy. Cũng đôi bàn tay ấy, trước đây đã
từng mang tới bình yên, thì nay lại khiến cô rùng mình.
"Vẫn cứ liều mạng như thế."
Lâm Sóc lắc đầu, giọng nói dịu dàng vô biên. "Em thế này cần có một người
ở lại chăm sóc mới được."
Hướng Phù Sinh xô hắn ra, lùi lại một
bước. Cô chợt chú ý tới đầu gối của mình. Do sàn phòng họp không trải thảm, nên
cú ngã đã để lại một vết bầm xanh tím, sau thắt lưng cô cũng còn âm ỉ đau.
"Tôi không cần anh ở đây giả mèo
khóc chuột! Nếu anh không ra, tôi báo cảnh sát đấy!"
Lâm Sóc nhếch môi nói: "Tôi không
đến đây để tỏ vẻ từ bi, tôi tới để bàn công việc. Em đã tỉnh, có lẽ nên nói chuyện
với bác sỹ kiểm định lại thần kinh một chút."
"Anh nói cái gì?"
"Tôi đã mời một bác sỹ kiểm định
thần kinh cho em."
Lâm Sóc bước một bước về phía Hướng Phù
Sinh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hắn khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa
trước trán cô, vô tình chạm phải vết thương do cuộc xô xát hôm nọ.
"Đừng sợ, cho dù kết quả có ra sao,
tôi cũng sẽ không rời xa em."
Hướng Phù Sinh đột nhiên rùng mình,
giọng cô hơi lạc đi: "Anh không có quyền làm như vậy. Tôi sẽ gọi luật
sư."
"Luật sư?" Lâm Sóc cười nhạt
hạ giọng thì thầm vào tai Hướng Phù Sinh: "Em thấy, nếu luật sư của em
biết được đối thủ của anh ta là luật sư lừng danh Lệ Chí Thành, liệu anh ta có
xuất hiện?"
"Lâm Sóc, anh..." Một nỗi
tuyệt vọng chậm chạp thôn tính trái tim Hướng Phù Sinh. Hắn thật sự ngăn chặn
tất cả mọi đường xoay xở của cô.
"Tôi nói rồi, không cần phải sợ,
Phù Sinh. Làm theo lời tôi nói, tôi sẽ không bạc đãi em đâu. Hiểu không?"
Hắn bọc kín sự độc ác của mình trong một
lớp mật đường. Cười đó, rồi lạnh lùng đẩy cô vào máy chém, hết lần này tới lần
khác.
Báo cáo kết quả kiểm định đã có, chẩn
đoán cô mắc chứng cáu giận do áp lực quá độ, một bệnh lí mà người bệnh có biểu
hiện đặc trưng là phát tiết tình cảm cao độ hoặc sụt giảm cảm xúc đột ngột thất
thường. Bác sỹ đề nghị nhập viện điều trị.
Tin tức mau chóng lan truyền. Với những
hành vi kích động của Hướng Phù Sinh tại cuộc họp hội đồng quản trị, một kết
quả chẩn đoán như vậy khiến giới truyền thông không quá nghi ngờ. Một cô gái
đang đau đớn vì mất cả cha lẫn mẹ, lại bị từ hôn, bị tung ảnh thân mật với
người đàn ông khác, chắc chắn đã chịu một đả kích rất lớn, cho dù thần trí trở
nên không còn minh mẫn cũng là bình thường.
Lại thêm người đứng sau lưng đưa đẩy, dư
luận xuất hiện một luồng ý kiến mạnh mẽ, người thờ ơ, người sửng sốt, nhưng ai
cũng nói Hướng Phù Sinh phát điên rồi.
Những tai ương và đau khổ đến với cô,
qua miệng kẻ khác, chẳng qua chỉ là câu chuyện làm quà khi trà dư tửu hậu, nói
xong rồi thôi, ai về việc nấy. Nỗi đau thật sự, chỉ mình cô gánh chịu.
Hướng Phù Sinh không cảm thấy kinh ngạc
với kết quả chẩn đoán, cô hiểu bản thân mình lúc này rất hận, rất kích động,
rất đau, rất cần nơi phát tiết để tìm cho mình một lí do tiếp tục tồn tại.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, mình không hề điên.
Có điều, Lâm Sóc muốn cô làm một kẻ
điên, cô không cách nào trốn thoát khỏi danh phận đó.
Cô không có khả năng bác bỏ, bởi chẳng
ai tin lời một người điên.
Hội đồng quản trị bức bách Hướng Phù
Sinh từ chức chủ tịch, còn Lâm Sóc thì tới đặt trước mặt cô một tờ giấy ủy thác
và một cây bút. Hắn muốn cô ủy nhiệm toàn bộ cổ phần của mình cho hắn quản lý.
Thế gian luôn tồn tại những điều không
công bằng và hoang đường như vậy, Hướng Phù Sinh từng nhờ vào quyền lực và tài
trí của cha mà đứng ở vị trí cao trong xã hội, tránh khỏi những bất công thường
gặp của những kẻ yếu. Còn lúc này đây, cô đã thành hòn đất bên đường, đành phải
đối diện với hiện thực tàn khốc, với một vận mệnh hoang đường.
Cô cầm cây bút trên tay, chần chừ hồi
lâu. Không phải bởi nội dung của văn kiện, mà chỉ bởi cây bút. Thân bút màu
đen, không trang trí nhiều hoa văn phức tạp. Cây bút này, chính nó sẽ quyết
định con đường tương lai của cô khó khăn thế nào.
"Luật sư vừa mang tới, ký đi."
Hắn đứng bên, nói bằng ngữ điệu không nhanh cũng không chậm. Có lẽ vị thế của
kẻ thắng là như vậy, ở trên cao nhìn xuống, tự tin nắm thế thượng phong.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn uất hận. Cô
ném cây bút, đứng dậy đi tới, giơ tờ giấy ủy thác ra trước mặt hắn. Cô bắt đầu
xé, từng trang từng trang một, càng xé càng nhanh, rồi ném đống giấy vào mặt
hắn. Những mảnh giấy rơi đầy trên vai Lâm Sóc, bay lả tả xuống đất.
Gương mặt Lâm Sóc tối sầm, nhưng hắn
không nổi giận. Hắn thở dài, phất tay ra hiệu người làm mang tới một tập văn
kiện giống y hệt, đưa ra trước mặt cô.
"Đừng có lãng phí giấy. Tô