
i lãng
phí thì được, em thì không."
Vẻ thản nhiên của hắn khiến cô có cảm
giác như bị hút sạch linh hồn, ngồi đó chỉ còn là một chiếc vỏ trống rỗng. Hắn
ngồi xuống sô pha, đặt tờ giấy ủy thác ngay ngắn, không nói gì nữa, chỉ chờ
đợi.
Cô không còn dũng khí để tranh cãi nữa,
bởi cô biết điều đó vô ích. Cứ tiếp tục chống cự, không những không có ý nghĩa,
mà còn liên lụy đến Lợi Hằng. Hắn nói đúng, cô không có quyền lãng phí thêm
nữa.
"Cho tôi hai ngày." Giọng nói
Hướng Phù Sinh mệt mỏi đến kiệt quệ. Nhoẻn một nụ cười, cô lặp lại lần nữa:
"Cho tôi hai ngày."
Có lẽ hắn tin rằng, cho dù kéo dài thêm
hai ngày nữa, cô cũng chẳng làm gì được mình. Thở dài, hắn đồng ý.
Trước khi rời khỏi, Lâm Sóc cúi xuống
xoa đầu Hướng Phù Sinh, dịu dàng nói: "Phù Sinh, hãy chọn lựa cho đúng
đắn. Tôi nghĩ chắc em không muốn đến nhà thương điên đâu."
Cô không thể lột tả được nỗi đau trong
tim vào khoảnh khắc đó. Đau đến nỗi cảm giác như phải moi trái tim ra mà vứt đi
mới thở nổi.
Hắn đi rồi, một mình cô ngồi trên sô pha
rất lâu...
Hướng Phù Sinh gặp phải biết bao biến
cố, từ đầu chí cuối chẳng có ai tới thăm. Chính cô cũng nhốt mình trong phòng,
không muốn gặp ai. Vậy mà ngày thứ hai sau khi cự tuyệt kí giấy ủy thác, Lara
tới thăm cô.
Hướng Phù Sinh không nén được khóc một
trận như mưa trút nước trước mặt cô bạn thân. Đúng là chưa tới thời khắc nguy
nan, chưa biết ai là bạn bè thực sự.
Mặc dù gia thế Lara cũng thuộc hàng hiển
hách, nhưng muốn giúp Hướng Phù Sinh vẫn là chuyện hoang đường. Hơn nữa cho dù
Lara đồng ý mạo hiểm đứng ra đấu tranh vì Phù Sinh, gia đình cô ấy cũng sẽ
không đồng ý.
Huống hồ, hiện giờ bà Dương Uyển Đình
khoanh tay bàng quan, chẳng có ai dám hấp tấp nóng vội.
Cơ hội trở mình đối với Hướng Phù Sinh
lúc đó mà nói là một điều quá đỗi xa xỉ. Lara khuyên cô ký vào giấy ủy thác,
phải vượt qua cửa ải trước mắt đã.
Sau khi Lara ra về, Hướng Phù Sinh ngồi
nhìn phần ký tên ở trang cuối của tập giấy ủy thác, hoảng hốt hồi lâu.
Hai ngày sau, Lâm Sóc đến, Hướng Phù
Sinh bèn mang giấy ủy thác ra. Hắn lật đến trang ký tên, trông thấy một chữ
"Sinh", màu mực hơi nhòe, như vết tích một giọt nước mắt đã rơi xuống
và khô đi.
Hắn ngẩng lên nhìn, thấy trong khóe mắt
cô còn hoe đỏ.
Lâm Sóc chau mày, kéo cô vào lòng nói:
"Rồi mọi việc sẽ ổn cả thôi."
"Tại sao..." Hướng Phù Sinh
lẩm nhẩm, "Tại sao..." Cô có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều nỗi bất
bình, đến nỗi chỉ có thể thốt lên được hai chữ đó.
Hắn ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm vào tai
cô: "Phù Sinh, từ nay về sau em chỉ có mình anh thôi."
Đây liệu có thể xem là câu trả lời?
Hướng Phù Sinh đã không còn sức để nghĩ
thêm. Cô mơ hồ nhìn những vật dụng bày trí cách đó không xa, mặc hắn ôm lấy.
Hắn cướp đi tất cả, biến cô thành con
kim tước trong lồng, một con chim tội đồ nằm trong tù ngục, chờ được quẳng cho
chút thịt vụn để tồn tại qua ngày.
Đúng vậy, chính thế.
Trời lúc này đã vào cuối hạ, những ngày
rực rỡ nhất đã trôi qua, mọi sự sống dường như đang tới hồi tàn lụi.
Biệt thự nhà họ Hướng đổi sang họ Lâm.
Hướng Phù Sinh mất gia đình, đến nơi trú ngụ cũng mang tên kẻ khác.
Cô và hắn cùng sống dưới một mái nhà,
ngôi nhà đã từng là nơi cô trở về, giờ lại là cơn ác mộng.
Cô hầu như không ra ngoài, cơm bữa ăn
bữa không, cơ thể gầy đi nhanh chóng. Hắn thì ân cần chăm sóc, chuẩn bị cho cô
thật nhiều quần áo lẫn đồ dùng xếp đầy phòng thay đồ và nhà kho.
Hắn càng cho cô đủ đầy vật chất, càng
hay mỉm cười dịu dàng với cô bao nhiêu, cô càng hận hắn bấy nhiêu.
Ngày thứ năm kể từ khi Lâm Sóc dọn vào,
Hướng Phù Sinh cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Canh tổ yến hắn tự tay mang lên, cô hất
đi. Nước canh nóng vây đầy quần áo hắn. Cô điên cuồng hét lên: "Lâm Sóc,
anh còn muốn thế nào nữa? Nếu đã quan tâm tới tôi, sao còn đối xử với tôi như
vậy, sao lại cướp hết những thứ quý giá của tôi? Anh thắng rồi! Anh thắng rồi
đó!"
Cô đẩy hắn ra, điên cuồng nắm lấy áo
hắn, nước canh dây ra đầy tay, nhưng cô chẳng hề để ý. "Anh thả tôi ra đi!
Tôi sẽ trao hết, trao hết mọi thứ anh muốn! Đừng bắt tôi phải trông thấy anh
nữa được không?"
Hắn mặc cô đánh, chỉ lùi dần lùi dần,
tới khi thấy cô gào thét mệt rồi mới nhìn cô mà nói: "Xin lỗi, nhưng anh
không thể để em đi." Có một thứ tình cảm nồng nàn dù cố nén, dường như
đang cuồn cuộn trong đôi mắt tối sẫm kia.
Đáng tiếc, tất cả những gì Hướng Phù
Sinh trông thấy chỉ là sự độc ác. Khóe mắt cô long lanh một giọt lệ.
Cô quỳ xuống, chậm rãi, bẽ bàng. Hai đau
gối đập xuống mặt sàn, thứ âm thanh rung động ấy khiến con ngươi Lâm Sóc càng
tối lại.
"Xin anh, thả tôi ra đi." Cô
cúi đầu, chỉ thấy từng giọt nước mắt rơi tí tách trên đất.
Mặt sàn cứng và lạnh. Bàn tay cô nắm
chặt, ép sát hai bên người. Có lẽ chỉ hai người họ hiểu rõ, một Hướng Phù Sinh
kiêu ngạo nhường ấy, phải ở vào khốn cảnh nào mới chịu uốn gối thế này.
Cô đã bị đánh gục, hoàn toàn.
Lâm Sóc kéo cô đứng dậy, sát khí trên
người hắn nặng nề hơn bao giờ hết: "Hướng Phù Sinh, ai cho em quỳ?"
"Không sai, giờ em thân bại d