
truy nã.
Khi thấy những thứ này, tôi bình thản như người ngoài cuộc.
Triều Lưu, đây chẳng phải là xiềng xích mà hắn dành cho tôi
sao?
Thượng Quan Tình tôi không bỏ chạy, lần này nhất quyết không
trốn tránh.
Kể từ khi trở về cổ đại đến nay, tôi chưa từng thẳng thắn đối
diện với bất cứ chuyện gì, nhưng lần này, tôi chắc chắn phải đích thân giết hắn.
Hơn nữa khi tôi nhìn xuống bên dưới tờ cáo thị, đôi mắt cùng trái tim tôi cơ hồ
đã chịu sự đả kích quá lớn.
Tả Thân vương nhận lệnh, sẽ đích thân đi bắt phạm nhân Thượng
Quan Tình trở về chịu tội.
Tiếng ồn ào huyên náo vang lên không ngớt. Tôi nghe thấy đám
người này bàn tán xôn xao.
“Tả Thân vương lần này thật dũng cảm.”
“Chẳng thèm hỏi ý chỉ của triều đình, Tả thân vương tự nhiên
lại muốn đích thân đi bắt phạm nhân về quy án, phải chăng khi trở về sẽ lập tức
lên ngôi.”
“Có lẽ là vậy, dù sao vị trí của Thái tử vẫn luôn để trống
vì ngài mà.”
“Nói ra thì Thượng Quan Tình này, đột nhiên lại nổi điên lên
như thế…”
“Thế mà lúc nào giang hồ cũng phong ả làm đại hiệp, thật là
ngu dốt, rõ ràng ả chẳng bằng loài chó lợn.”
“Người đó đúng là nữ nhi hả? Tại sao lại độc ác như thế.”
“Hừ, rắn rết cũng chẳng độc bằng, lòng dạ phụ nữ là nham hiểm
nhất.”
Tay Âu Dương Thiếu Nhân ghì chặt lên vai tôi, nhưng chẳng hiểu
sao tôi không hề cảm nhận được chút hơi ấm.
Người đời bàn luận, tôi chẳng quan tâm, cũng chẳng quản nổi.
Nhưng, rốt cuộc là tại sao?
Tiểu vương tử của tôi.
Tiểu vương tử thân yêu của tôi, tại sao lại là huynh?
Tại sao người đi bắt tôi trở về quy án, lại là huynh?
Huynh cũng… không tin tôi phải không? Huynh cũng giống tất cả
đám người trong thiên hạ, cũng chẳng hề tin tưởng tôi phải không?
Vào thời điểm đó, dù có nghĩ thế nào tôi cũng không ngờ được,
Giang Tả lại đến với một mục đích chân chính như thế. Tôi chỉ cảm thấy mùi vị
đau thương tuyệt vọng, cho rằng tiểu vương tử của tôi đến để bắt tôi về quy án.
Mà sau này, rất nhiều năm, rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ đến giây phút tuyệt
vọng đó, tôi đều không thể kiềm chế nổi mà phải tự cho mình một cái tát.
Vì, lúc đó, người không tin tưởng đối phương nhất, lại chính
là bản thân tôi.
Tôi như thế thì có tư cách gì mà chỉ trích tiểu vương tử của
tôi chứ…
Xoay người, tôi loạng choạng bước về phía ánh mặt trời,
không biết mình sẽ phải đi đâu, nhưng tôi cũng nhất định phải chạy khỏi nơi
này.
Cứ đi cứ đi, tôi đi như một kẻ vô hồn, không cẩn thận đụng
phải mấy người đi lại trên đường.
Tôi cúi đầu, thấp giọng khẽ nói: “Xin lỗi”.
“Lại vác cái bộ dạng này để gặp ta hả?”, giọng nói lành lạnh
của người mới đến truyền tới, bỗng nhiên khiến trái tim tôi trở nên ấm áp.
Tôi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt thân
quen ẩn dưới chiếc nón rộng.
“Huyền huynh…”, cơ thể run lên, tôi không dám tin mình vừa gọi
huynh ấy.
Tên tiểu tử này có nụ cười vô cùng dễ thương. Nụ cười ngọt
ngào ấm áp có thể hòa tan cả băng tuyết, dịu dàng nói: “Cười lên chút nào,
không cần phải giữ bộ dạng xấu xí đó gặp ta đâu”.
Âu Dương Huyền, Âu Dương Huyền của tôi, cuối cùng cũng gặp lại
rồi.
“Đáng ghét, huynh mới vậy đấy, cười rõ ngố.”
“Nàng nói đấy nhé, vậy ta không cười nữa.”
“Không phải, không phải, huynh cười tiếp đi, nếu không cười
trông lại càng ngốc hơn.”
Tôi biết, bộ dạng lúc này của mình mới thật là ngốc nghếch,
vẻ mặt cứ dở khóc dở cười.
Nhưng hiện tại, tôi thực sự không biết phải làm thế nào.
Trái tim tôi đang nhức nhối, nó như đang gào thét trong lồng
ngực, muốn nói với tôi rằng: Ta đau khổ lắm, nhưng ta cũng rất vui.
Đúng vậy, tôi đang đau khổ, đau khổ vì người mà tôi yêu say
đắm lại mang đến cho tôi ký ức kinh hoàng nhất cuộc đời. Tôi đau khổ vì tiểu
vương tử mà tôi yêu quý nhất lúc này lại là người đến bắt tôi về quy án.
Nhưng tôi cũng đang rất vui, vui vì chính lúc tôi hoang
mang, mất phương hướng nhất lại gặp được những người mình yêu quý.
Nhiều khi con người không cách nào thể hiện cảm xúc của mình
chỉ bằng những biểu cảm thông thường.
Khi cười, có thể con tim cũng đang khóc.
Nhưng khi khóc, lại cũng có thể là khoảnh khắc cảm động nhất,
vui mừng nhất.
Giống như bản thân tôi lúc này, chẳng biết là nên khóc hay
nên cười, bộ dạng không cách nào biểu đạt hết thứ tình cảm trong sâu thẳm trái
tim mình.
Nhưng, bạn có biết không, biết tất cả về tôi?
Vươn tay ra, vương tử núi băng ôm tôi vào lòng, dịu dàng ấm
áp thì thầm bên tai tôi: “Ta băng lạnh thế này, chẳng biết có thể cho nàng một
chút ấm áp hay không nữa”.
Giây phút đó, cơ hồ xung quanh đã chẳng còn bất cứ thứ gì,
trong thế giới của riêng tôi, chỉ tồn tại chàng Hoàng tử lạnh lẽo như băng tuyết
này mà thôi.
Tôi ôm chặt lấy huynh ấy, vùi tất cả những giọt lệ trong sâu
thẳm trái tim lên ngực huynh ấy.
“Lạnh quá, ôm chặt thêm chút nữa.”
Thực ra, tôi không lạnh, vì đứng bên tôi lúc này còn có cả
Âu Dương Y, Âu Dương Thiếu Nhiên. Còn sau lưng tôi là Âu Dương Thiếu Nhân, Mặc
Nguyệt và Mạch Thiếu Nam.
Tôi là nữ nhân vật chính đen đủi nhất, ngu ngốc nhất trong lịch
sử xuyên không.
Tôi cũng là n