
Trái tim băng lạnh.
Xong rồi, chắc chắn tôi sẽ già nhanh, sẽ chết sớm mất thôi.
Người kia chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn, nhìn thẳng vào mặt
tôi, cố kìm giọng nghiêm túc nói: “Thực ra thân phận thực sự của ta là một
trong tam đại danh bổ trong thiên hạ, Hoàng Phổ Hiểu Minh. Ta làm như thế này
cũng không vì mục đích gì khác, chỉ là muốn âm thầm truy bắt Thượng Quan Tình
cùng đám bè đảng của ả”.
Tôi cảm thấy, vầng thái dương vừa bừng sáng khi nãy trong chớp
mắt đã khuất bóng sau màn đêm.
Hoàng Phổ Hiểu Minh…
A a a a! Ngươi lại dám sao chép tên của Hoàng Hiểu Minh[3'>
cơ đấy! Tên tiểu tử khốn kiếp này.
[3'> Hoàng Hiểu Minh là một diễn viên, ca sĩ Trung Quốc, sinh
ngày 13 tháng 11 năm 1977 tại Thanh Đảo, Sơn Đông, Trung Quốc.
Còn nữa, có ai không, cứu tôi với!!!
Tôi phát hiện, bi kịch luôn trút xuống một cách bất thình
lình.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Một trong tam đại danh bổ đứng đầu thiên hạ, tự nhiên lại ngồi
ngay trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói là muốn bắt tôi.
Vân đen của tôi rốt cuộc nhiều đến mức nào mới có thể đụng tới
mấy chuyện chẳng hay ho này vậy? Không phải là thần Đen Đủi lúc nào cũng phải
bám riết lấy tôi đấy chứ?
Thực tình lúc này tôi vẫn cảm thấy mình có chút may mắn khi
bị điểm huyệt, bởi vì nếu không như vậy, tôi cũng không biết bản thân mình sẽ lộ
ra bộ dạng ngốc nghếch đến thế nào nữa.
“Hiện tại, nếu cô hứa với ta không gào thét, không làm loạn,
ta sẽ lập tức giải huyệt đạo cho cô”, nam nhân trước mặt từ tốn nói với tôi.
Tôi lại liếc xéo hắn.
Hoàng Phổ Hiểu Minh, người đúng là thần bổ thật sao? Hay chỉ
là thằng ngốc?
Hoàng Phổ Hiểu Minh cau mày, mắm môi nói: “Chuyện này đúng
là không dễ, cô không đồng ý, ta không thể giải huyệt đạo được”.
…
Tôi trợn trừng mắt, lòng thầm khinh bỉ hắn.
Xin hỏi, ngươi điểm huyệt đạo khiến ta không thể cử động,
không thể nói năng, ngươi bảo ta làm cách nào để trả lời câu hỏi của ngươi đây.
Hoàng Phổ Hiểu Minh trông thấy ánh mắt khinh bỉ của tôi, thì
cuối cùng cũng tỉnh ngộ, gượng gạo nói: “Xin lỗi, ta quên mất là cô không thể
nói. Thế này đi, nếu cô đồng ý chỉ cần chớp chớp mắt là được”.
Nghe thấy thế, tôi liền ngoan ngoãn chớp chớp mắt.
Xí, còn không giải huyệt đạo, cả người ta cứng ngắc rồi đây
này.
Trong khoảng thời gian bị điểm huyệt đạo, cơ thể tôi như phải
chịu cực hình, cứ lần lượt chuyển từ căng cứng sang thả lỏng rồi lại căng cứng,
lại thả lỏng, quá trình cứ tuần hoàn như thế không ngừng.
“Lúc này cô có thể nói rồi”, tên nam nhân chết tiệt mang tên
Hoàng Phổ Hiểu Minh bước đến bên cạnh, giải huyệt đạo cho tôi.
Tôi vừa được giải huyệt đạo, người liền mềm nhũn ra, thuận
thế nằm luôn xuống giường, chẳng còn cách nào khác, tôi ra quá nhiều mồ hôi, mất
nước nghiêm trọng.
Sau vô số lần tự cảnh báo rằng: Hiện tại mình là Lê Sa,
không phải Thượng Quan Tình, tôi mới dứt khoát chĩa cây quạt trong tay về phía
hắn, hung tợn nói: “Tại sao lại nói với ta những chuyện này? Không sợ ta sẽ làm
hỏng việc của ngươi sao?”
Hoàng Phổ Hiểu Minh cười nói: “À, ta không có ác ý gì. Sở dĩ
ta nói với cô thân phận thật của mình là bởi qua chuyện hôm qua, ta phát hiện
cô là một người vô cùng chính nghĩa”.
Tôi hất tóc ra sau, nói: “Thật ngại quá, khi ấy đã giữ ngươi
lại, hoàn toàn là vì cảm thấy ngươi là cao thủ”.
Hoàng Phổ Hiểu Minh lắc đầu, kiên định nói: “Không, ta không
phải nói chuyện đó. Mà là chuyện cô dám đối đầu với Triều Lưu”.
Tôi nhếch mép: “Đó là vì ta không ưa gì hắn”.
Đại ca à, chắc ngươi không biết đấy thôi, hiện tại việc ta
muốn làm nhất chính là giết chết ngươi. Ngươi nên hiểu rõ, mọi sự đều có nguyên
nhân. Ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, ta chẳng phải người có lòng yêu nước
giống như ngươi đâu.
Hoàng Phổ Hiểu Minh mỉm cười rạng rõ, giơ ngón cái lên trước
mặt tôi: “Ngược lại, ta cảm thấy cô là người rất tốt”.
Trời xanh của tôi ơi! Rốt cuộc hắn có bao nhiêu mong mỏi tôi
là người tốt vậy hả?
Tôi tròn mắt nhìn hắn.
Ta là người tốt, nhưng chúng ta thực sự không hợp nhau. Mời
ngươi hãy xoay người lại, đi thẳng, đến cửa, dũng cảm xông ra ngoài.
Hu hu! Bộ dạng của hắn thế này thật khiến tôi chỉ muốn giết
chết hắn luôn thôi. Nhưng, tôi không có được cái dũng khí đó. Còn nữa, còn nữa,
tại sao tôi lại có cảm giác mình là tên trộm đang đụng phải cảnh sát thế này.
“Thôi được, ta thừa nhận mình là người tốt. Nhưng thế thì
sao? Đại ca à, ngươi có thể nói thẳng vào vấn đề chính luôn được không?”, cố ý
dựa vào thành giường, ngửa mặt nhìn lên xà nhà, tôi chán nản nói.
Lúc này tôi đột nhiên quên mất mình là chuột còn hắn là mèo,
như thế biết đâu lại có thể thuận lợi quẳng hết những phiền phức này đi.
“Cô không nhắc ta cũng quên khuấy mất. Là thế này, ta muốn mời
cô làm trợ thủ cho ta”, Hoàng Phổ Hiểu Minh xông đến, ánh mắt chờ đợi, nói.
“Trợ… trợ thủ cái gì?”
Thứ lỗi cho tôi, vì đột nhiên tôi cảm thấy não mình hình như
vừa ngừng hoạt động? Trợ thủ? Tên tiểu tử này, hắn có ý gì thế nhỉ?
Hoàng Phổ Hiểu Minh đi qua đi lại, khoa trương nói: “Đứng về
chính nghĩa, ta và cô đồng hành. Lê Sa